Một tiết chỉ có bốn mươi phút, một ngày có tận hai mươi bốn tiếng, nhưng trùng hợp một cái là điện thoại Triệu Ý cứ reo trong bốn mươi phút đó thôi.
Một tay cậu bấm tắt rồi tắt nguồn điện thoại, quay người cầm phấn vẽ lên bảng đen. Đợi đến khi chuông tan học vang lên, cậu trở lại văn phòng mới rửa tay khởi động lại máy, ngay màn hình chính hiện ra bốn cuôc gọi nhỡ, tất cả đều là An Thịnh.
Triệu Ý gọi điện thoại, nhấc ấm nước trên bàn lắc lắc một cái, lấy một chiếc cốc sứ kiểu trẻ con lên mép bàn và đổ nước vào đó.
Cậu mua cái cốc xấu xí này ở một cửa hàng nhỏ.
Hơn hai mươi năm cậu chưa từng dùng cái cốc nào xấu xí đến thế, nhưng dù nó không đẹp thì nó cũng vẫn đựng được nước.
Cũng khổng phải đổ nước vào cốc xấu mà biến thành vị đắng.
Lúc cậu buông ấm nước xuống cũng là lúc An Thịnh nghe điện thoại.
"Triệu Tổng, mày có thể nghe điện thoại của tao được không, có phải mày không nhớ mình có đứa con trai ở thành phố A hả? Mày không điện thoại hỏi thăm cuộc sống của tao tao còn chưa tính, giờ tao còn phải vui vẻ gọi điện thoại cho mày, khá lắm, thế mà mày còn không muốn nghe. Muốn cắt đứt quan hệ đúng không hả?"
"Mới dạy xong." Triệu Ý hơi vểnh môi, buông ấm nước xuống rồi nhấc cốc lên: "Nhà giáo nhân dân đang đi dạy sao mà nghe được."
"Bao giờ tan học vậy?"
"Bây giờ đang tan học này." Triệu Ý nhấp một miếng nước, tâm trạng cũng khá.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778683/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.