Trời quang.
Y như lời Kỷ Sơn Thanh nói.
——
Hai giờ sáng, mưa tạnh. Không gian yên tĩnh có thể nghe rõ ràng tiếng giọt nước từ mái nhà rơi xuống, tí tách, tí tách.
Ngoài cửa sổ, trời đêm đen đặc.
Tiếng Kỷ Sơn Thanh về rất nhẹ, không đánh thức ai cả, nếu không phải Triệu Ý vẫn còn thức thì cậu cũng sẽ không nghe được tiếng bước chận nhỏ nhẹ ấy.
Thạch Trường Phúc nằm trên giường, có lẽ thằng bé đã quá mệt rồi, sau khi uống bát canh gừng, uống viên thuốc cảm liền ngủ say.
Triệu Ý đun nước nóng, lau qua người nó. Cậu chưa từng làm việc này nên dù đã cố gắng nhẹ tay nhưng vẫn phạm phải sai sót, gây ra động tĩnh lớn.
Nhưng động tác mạnh cũng chẳng thể đánh thức Thạch Trường Phúc đang vô cùng mỏi mệt.
Xong xuôi mọi việc cậu ngồi trên giường, rất buồn ngủ nhưng lại không chợp mắt được.
Cậu nhìn qua cửa sổ, bên ngoài ngoại trừ màu đen u tối thì thứ gì cũng không thấy.
Màn đêm hoà làm một với đôi mắt đen.
Hai rưỡi sáng, mưa tạnh.
Hai giờ bốn mươi bảy, Kỷ Sơn Thanh về.
Ba giờ bốn phút, tiếng cửa phòng Kỷ Sơn Thanh vang lên, có lẽ người đã về ngủ.
Hoặc là không ngủ, ai biết được.
Năm giờ sáng, trời vẫn tối đen, càng tối hơn trước.
Sáu giờ hai mươi, trời lờ mờ sáng, trong rừng chim bắt đầu kêu ríu rít khiến người ta phiền lòng.
Bảy giờ hai lăm sáng, mặt trời mọc nhuộm đỏ một góc trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536959/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.