Đôi mắt ngấn lệ của Tiểu Nguyên khiến Hứa Lâm Hàn hiểu rõ, cậu đã nhớ lại những trước đau buồn trước kia. Cậu tuy có ngốc nghếch nhưng không có nghĩa là không biết đau lòng, thành ra nhìn bộ dạng hiện tại của cậu... Hứa Lâm Hàn biết bản thân đã tạo ra cho Tiểu Nguyên một bóng ma quá lớn rồi.
Vụ tại nạn xe cũng chẳng nghiêm trọng cho nên Hứa Lâm Hàn vẫn có thể ngồi dậy và cử động như bình thường. Cả hai ngồi đối diện với nhau, dẫu biết rằng Tiểu Nguyên cũng chỉ là một đứa ngốc... nhưng mà lòng đối với Tiểu Nguyên lúc này chính là mười phần hoảng sợ và vội vã.
- Tiểu Nguyên, em nghe anh nói đi... anh không mang em đi đâu cả, sau này anh sẽ chăm sóc em. Tiểu Nguyên đừng sợ anh nhé.
- Anh Hàn... anh không có tốt, ở chỗ mà anh đưa em đến. Người ta nói anh là người xấu nên mới đưa em đến đó.
Lời nói này quả thật làm Hứa Lâm Hàn cứng miệng, là hắn lúc trước đối xử cậu không tốt, không nhìn nhận vấn đề đã đổ lỗi hết lên đầu Tiểu Nguyên, vào bệnh viện ở... hoá ra là người ngoài cũng nói hắn là người xấu.
Hứa Lâm Hàn cười khổ, quả thật lời nói của Tiểu Nguyên chẳng sai... hắn chưa thể làm được gì cho cậu cả, bản thân chỉ toàn gieo giắc niềm đâu cho cậu. Tiểu Nguyên dù có ngốc vẫn nhận là điều này thì hắn cảm thấy mình thật sự quá tệ hại rồi.
- Tiểu Nguyên, lúc trước là anh đối xử với em không tốt, nhưng mà hiện tại anh thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418272/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.