Xe cấp cứu đưa hai người đến bệnh viện rất nhanh, các bác sĩ vừa tiếp nhận bệnh nhân lập tức đưa vào phòng kiểm tra.
Tiểu Nguyên được một chị y tá đứng ở bên trông chừng, nhìn con người nhỏ bé đang ôm thỏ. Chị y tá có ý tốt nhắc nhở.
- Ở bệnh viện không cho mang động vật, nếu em muốn chờ anh trai tỉnh lại thì hay là để chị giữ giúp nó. Khi nào xong chị sẽ trả về cho em nhé.
Tiểu Nguyên rụt rè ngước ánh mắt lên nhìn cô, gương mặt của nữa y tá này hiền lành không có hung bạo, nét cười cũng thuần khiết cho nên cậu mới gật đầu, từ từ đưa con thỏ cho cô.
- Xong việc... chị nhớ trả Bông Bông cho Nguyên nhé?
- Được, chị nhớ rồi!!! Em cứ ngồi ở đây, đợi bác sĩ kiểm tra cho anh trai em nhé.
Tiểu Nguyên gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống ghế chờ. Vì chẳng phải là phòng cấp cứu hay gì, cho nên cũng có nhiều người qua lại.
Cậu vốn tính rụt rè, người ta qua lại trước mặt mình như vậy. Lòng run sợ không thôi, nhưng mà anh Hàn còn chứ tỉnh, Tiểu Nguyên không dám bỏ chạy.
Tầm hai mươi phút sau, có một vị bác sĩ già béo mập đi đến trước mặt cậu, bác sĩ nói rất nhiều... nhưng mà cậu không hiểu ông đang nói gì cả. Đại khái cậu chỉ có thể nghe lọt vài câu như.
- Bệnh nhân không sao cả, chỉ bị thương nhẹ thôi. Vết thương ở đầu cũng chỉ là ngoài da, băng bó lại là ổn rồi.
Sau đó, Tiểu Nguyên được sự chỉ dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418271/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.