Những năm tháng của hồi ức, dì Linh mỗi khi dọn dẹp nhà chính xong liền nghe theo lời ông chủ cấp tốc chạy qua căn biệt thự nơi Lâm Phong " giam cầm" Dĩ Anh.
Ngày nào cũng như ngày nào, Dĩ Anh trên người lúc nào cũng có dấu hôn ở trên cơ thể. Cả người nam nhân ấy tuy chỉ mới hai mươi bảy tuổi nhưng lại gầy yếu đến đáng thương. Khi còn đi học, Dĩ Anh vốn là người sống nội tâm... sau khi bị Lâm Phong mang về, người ấy càng trở nên tiều tuỵ ít nói và đáng thương hơn.
Ngày nào dọn dẹp bà cũng thấy Dĩ Anh khóc, hai mắt trông ngông nhìn về phía sân vườn qua lớp cửa sổ. Cả người thì như pho tượng không cười không nói, đến tối tầm giờ Lâm Phong tan làm ghé qua đây. Bà mới có thể nghe được âm thanh của Dĩ Anh...nhưng mà đó không phải là âm thanh nói chuyện hay cười đùa, chỉ là âm thanh rên rỉ cùng nức nở tội nghiệp.
Cũng may ông trời còn chút nhân từ với người kia, cho nên mới để Lâm Phong đến một ngày biết rõ sự hy sinh của Dĩ Anh dành cho gia đình mình. Kể từ lúc ấy, Lâm Phong muốn buông bỏ hết mọi thứ...muốn ly hôn với Khánh Viên cũng chỉ vì muốn bù đắp cho Dĩ Anh. Đó cũng là quãng thời gian đau thương nhất bà từng chứng kiến, mà chính bà cũng là người có lỗi trong chuyện này.
- Sau này, có một lần ông chủ vừa đến Dĩ Anh lập tức ngất xỉu, Lâm Phong vội vàng đưa cậu ấy đến bệnh viện, tại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418250/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.