Nhấn mạnh chân ga, Hứa Lâm Hàn điên loạn điều khiển xe chạy nhanh hết tốc độ để đến bệnh viện.
Trong đầu hắn chỉ toàn hiện lên hình ảnh một Tiểu Nguyên bé nhỏ ngồi co ro giữa trời tuyết, một Tiểu Nguyên ngây thơ ôm gấu bông cười đùa, một Tiểu Nguyên khuôn mặt tràn đầy tia đau thường cũng điên loạn nhìn hắn. Tất cả...tất cả vây quanh lấy đầu.
Hứa Lâm Hàn biết mình sai rồi, hắn biết hắn đã ngu ngốc thế nào khi không chịu hiểu cậu. Bản thân quá ngu muội bị quá khứ vây hãm mà gò bó hiện tại.
Hoá ra, bản thân hắn lại là một tên hèn nhát như vậy. Hứa Lâm Hàn biết mình trách lầm Tiểu Nguyên rồi, đứa ngốc ấy không hề có tội tình gì cả.
- Anh Hàn....cứu em.
Tiếng nói ấy không ngừng vang bên tai hắn. Ngày đó, lúc Tiểu Nguyên mất khống chế bị người ta đưa đi, cậu vẫn luôn đặt niềm tin vào Lâm Hàn cầu cứu. Nhưng chính anh, không những không cứu cậu. Mà còn là kẻ chủ mưu trong chuyện này nữa.
Giờ đây, sau khi biết được tất cả sự thật. Hắn muốn đón Tiểu Nguyên về, nhưng mà... đứa ngốc ấy lại biến mất rồi.
Trái tim như bị ai cào xé đến đau không thể thở được. Hứa Lâm Hàn hai mắt hiện lên tơ máu nhìn vào con đường dài phía trước, cánh tay cùng hai thái dương cũng nổi đầy gân xanh. Trong lòng tự nhủ.
- Em ấy ở đâu rồi?? Em ấy nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?? Tiểu Nguyên, em đợi anh.
Hắn chạy hết tốc lực, vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418236/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.