Cả thân thể đau nhức đến không thể chịu đựng được, Tiểu Nguyên vẫn muốn khóc thật to nhưng vì Lâm Hàn vừa nãy đã hôn hôn khắp mặt mình. Cho nên cậu phải nghe lời anh, không thể khóc được. 
Hứa Lâm Hàn dùng hai tay bàn tay to lớn của mình ôm hai má Tiểu Nguyên, tiếp tục dỗ dành. 
- Tiểu Nguyên ngoan nào.... hết đau... cái đau bay đi nhé. 
Hứa Lâm Hàn thật sự không ngờ rồi cũng có một ngày mình lại nói những lời ngu ngốc này, rõ ràng mấy lời nói này với con nít chắc gì nó đã tin. Huống hồ gì thương tích của Tiểu Nguyên nặng như vậy. Cả người đau đến không thể cử động được nói cái đau bay đi chẳng qua chỉ được cái miệng thôi sao? Nó đâu có thể làm giảm đau được? Haizzz. 
Nhưng mà.... mấy cái lời dụ dỗ này thế mà lại có thể thành công làm Tiểu Nguyên không khóc nữa, ánh mắt vẫn còn đầy nước đáng thương nhìn Lâm Hàn. Nhỏ giọng thút thít nói với anh. 
-Anh Hàn....đau... cả người em đều đau... muốn anh ôm ôm... hức hức. 
Hành động bĩu môi làm nũng của Tiểu Nguyên khiến trái tim của Lâm Hàn trở nên mềm nhũn..... khoé môi anh khẽ vẽ lên đường cong nhẹ. Lâm Hàn chỉ có thể ôn nhu đáp. 
- Ngoan... em đang bị thương, anh không thể ôm em được. Đợi khi nào em lành lại, anh sẽ ôm em nhé? 
Tiểu Nguyên vẫn tiếp tục bĩu môi, ra thêm điều kiện với Lâm Hàn. 
- Vậy anh hôn em đi.... anh hôn thì em sẽ không cảm thấy đau nữa. 
Hứa Lâm Hàn bật cười thành tiếng, lắc đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418224/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.