Giọng nói với thức chứa đầy sự ngây thơ của Tiểu Nguyên khiến Lâm Hàn lập tức không còn ý định đưa cậu vào trại tâm thần nữa. Nhưng mà.... có thật sự rằng. Đối với Tiểu Nguyên, chẳng qua là hành động nhất thời theo vô thức thôi hay là một điều gì khác? 
Hứa Lâm Hàn cũng không biết rõ, mà đợi đến khó Lâm Hàn đã hiểu ra, thì cũng là lúc Tiểu Nguyên trở thành một kẻ điên rồi. Lúc sóng gió xảy ra, Lâm Hàn cũng không có đưa Tiểu Nguyên vào trại tâm thần, mà là trực tiếp đuổi cậu ra khỏi nhà vào một đêm trời mưa lớn. Sang đến hai ngày sau khi tìm thấy Tiểu Nguyên, thì nhóc ấy cũng không còn là nhóc con ngây thơ ngốc nghếch như ngày nào nữa. Cũng chính lúc đó, Lâm Hàn mới nhận ra được loại tình cảm của anh đối với Tiểu Nguyên là cái gì. 
————-******——— 
Bác Linh cùng Hứa Lâm Hàn đều có cùng một tâm trạng buồn phiền, dõi ánh mặt lo âu nhìn về phía một con người không biết gì đang sau ngủ kia. Lòng chua xót. 
Tiểu Nguyên theo đồng hồ sinh học của mình cùng từ từ thức dậy. Đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, miệng theo thói quen gọi. 
-Anh Hàn...anh Hàn đâu rồi ? 
Giọng nói ngái ngủ, mang theo chút khàn khàn khiến giọng của Tiểu Nguyên trở nên vui tai, Lâm Hàn nghe thấy cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn, nhưng mà quả thật. Anh vẫn chưa dám tiếp xúc gần với cậu. 
-Anh Hàn...anh Hàn, muốn ôm một cái. 
Tiểu Nguyên mở mắt tìm kiếm thân ảnh của người quan trọng với mình đầu tiên. Thấy Hứa Lâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418217/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.