Thụ nhìn thư ký lúng túng rời đi, sau đó cậu không quay đầu lại, chỉ bảo nam thần chờ ở đó để mình đi chọn cà phê.
Nam thần không nhịn được cười, dịu dàng nói được.
Sau khi cứu vớt tóc tai của mình ở phòng rửa tay, thụ mới mặt đỏ tai hồng bước ra đến trước mặt nam thần.
Dưới cái nhìn của hắn, thụ như một con vật nhỏ mắc mưa ướt nhẹp lông, bộ lông còn xù xù lúc nãy giờ đã ỉu xìu xẹp xuống, đáng thương vô cùng.
Hắn lấy tay chỉ lên cốc cà phê còn bốc hơi nóng đặt trên bàn, số thứ tự thụ đặt ở đó đã bị lấy đi, hắn nói: “Cà phê của cậu đến rồi kìa.”
Lúc nãy rõ ràng thụ chỉ kiếm cớ, hiện tại lại bị chọc thủng khiến cậu càng xấu hổ hơn. Nỗi xấu hổ ấy còn mang cả chút tức giận, cậu cúi đầu ngồi xuống nhấp một hớp cà phê, sau khi suy nghĩ một lúc lại ngẩng đầu lên nói: “Người vừa nãy là thư ký của em.”
Nam thần gật đầu, thụ lại nói: “Em không muốn giới thiệu anh cho cô ấy.”
Thụ đã làm đủ rõ ràng rồi, đương nhiên nam thần đã biết, nhưng hắn vẫn trêu: “Tôi không thể gặp người khác à?”
Lời này vừa thốt lên hắn đã thấy thụ sững sờ nhìn mình như si như ngốc, cuối cùng cậu lẩm bẩm nói: “Sao thế được, anh là người đẹp nhất mà em từng thấy.”
Sau khi thụ phát hiện mình đang nói nhảm hỏi một đằng trả lời một nẻo, cậu lại vùi mặt trong cốc cà phê, ngậm miệng.
Nam thần dẫn cậu đến một nhà hàng nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tham-men/830816/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.