Mạc Trường Không cao 1m9, toàn thân không có chút mỡ thừa nào.
Lục Vân Chân lục tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra cái áo phông đen được phát lúc làm việc ở nhà hàng nổi tiếng trên mạng, số đo lớn hơn hai cỡ so với bản thân cậu, phía trước in "Sống tốt nhưng ít lời".
Mạc Trường Không mặc vào rất thích hợp.
Cậu lấy quần lót mới và quần đùi ra, tuy rằng không quá vừa người, nhưng miễn cưỡng cũng mặc được.
Lục Vân Chân xấu hổ nói: "Ngày mai tôi sẽ mua quần áo mới cho anh."
Học phí của cậu đều dựa vào học bổng, trợ cấp cho sinh viên nghèo và các khoản vay dành cho sinh viên, tiền sinh hoạt thì đều do đi làm thêm, nhờ sự khéo tay còn giúp hàng xóm sửa di động máy tính đồ điện, thu nhập cũng khá, chỉ là vận may cực kỳ kém, bất kể có nỗ lực tiết kiệm đến đâu vẫn sẽ xảy ra chuyện thất thoát hết tài sản.
Một người ăn no cả nhà không đói, nghèo cũng chẳng liên lụỵ đến ai...
Cậu xui xẻo quen rồi, tuy sống tương đối tiết kiệm, nhưng lúc cần tiêu cũng không keo kiệt.
Lần trước, máy tính cũ dùng nhiều năm của Lục Vân Chân bị hỏng, suy xét đến tương lai phải làm luận án tốt nghiệp và tìm việc, cậu liền tiêu tiền mua một bộ laptop tính năng tương đối tốt, trong túi còn thừa 2.800 tệ, ngày thường sửa chữa kiếm tiền, cuối tuần tìm việc kiếm thêm thu nhập cũng đủ sống...
Nhưng Mạc Trường Không tới thì không đủ nữa.
Tiền nước, tiền điện, tiền điện thoại, kem đánh răng, khăn lông, sữa tắm, quần lót, quần áo, gạo và mì, rau dưa, thịt...
Tất cả mọi thứ đều cần tiền.
Lục Vân Chân nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ sáng, chuyện đêm nay trải qua quá kinh tâm động phách, đủ các sắc thái, trời cũng sắp sáng rồi, may mà cậu là một người lạc quan, ngày mai không có tiết học, còn chuyện gì phiền não thì cứ ngủ trước xong tính sau.
Cậu lấy chiếc giường gấp dùng trước đây ra, trải đệm chăn sạch sẽ lên, đặt bên cạnh giường.
Một con gấu bông nhỏ màu hồng cũ kỹ rơi ra từ trong chăn...
Lục Vân Chân muốn giấu cũng không kịp nữa.
Mạc Trường Không nhặt gấu bông nhỏ lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu.
Tình huống có chút lúng túng...
"Đây là quà sinh nhật ông nội tặng tôi khi còn nhỏ." bí mật của Lục Vân Chân bị phát hiện, tai cũng đỏ cả lên, cậu sợ bị cười nhạo nên liều mạng mà giải thích, "Đồ chơi ở cửa hàng đó rất đắt, mỗi ngày tôi đều đứng ở ngoài tủ kính xem, dán mắt vào nhưng cũng không dám đòi... Ông nội phát hiện ra tôi thích nó, bèn lén lút uống nước lạnh ăn màn thầu, để dành tiền mua con gấu bông này cho tôi...Nhưng mà ông ấy nhầm rồi, cái tôi thích là máy bay trực thăng bên cạnh cơ."
Đồ chơi của cậu đều được nhặt từ đống rác về, chỉ có con gấu bông nhỏ này được ông bỏ tiền mua, quá đắt, đắt đến nỗi cậu không nỡ... Cho nên mỗi tối đều ôm gấu ngủ, ôm mười mấy năm liền thành thói quen, không có gấu bông thì ngủ không ngon.
Đây chỉ là sở thích nhỏ, tuyệt đối không ẻo lả gì cả!
Ngày thường nhà có khách, cậu đều sẽ giấu đi!
Lục Vân Chân lo lắng, lắp bắp nói rất nhiều, kể từ lúc nhỏ đến bây giờ, hoàn toàn không dừng lại được...
Mạc Trường Không nhịn cười không nổi, hơn vạn năm, luân hồi chuyển thế nhiều lần như vậy, tính tình sư tôn hoàn toàn không thay đổi, lúc cảm thấy mất mặt hoặc chột dạ thì sẽ nói rất nhiều, đặc biệt là ở trước mặt đồ đệ, y sẽ vì giữ gìn tôn nghiêm mà hành động bất chấp, thậm chí còn làm chuyện ngốc nghếch trông cực đáng yêu...
Thế mà tôn nghiêm và thể diện của sư tôn đều đã bị chính tay hắn xé nát, từng chút một, tàn nhẫn bức y vào ngõ cụt khiến y hổ thẹn vô cùng, không còn chỗ dung thân.
Mạc Trường Không thu lại ý cười, trả gấu nhỏ về, nhẹ giọng nói: "Người đang hoài niệm."
Năm đó ở Vô Kiếm Phong, sư tôn cũng có một cái tua kiếm cũ, dù đã rách tả tơi nhưng y lại rất thích, mỗi tối đều phải đặt trong lòng bàn tay mới ngủ được, về sau tua kiếm bị A Tuy không cẩn thận phá hỏng, sư tôn buồn bã rất lâu rồi mới sửa lại thói quen này.
Hiện giờ, vẻ ngoài sư tôn đã biến thành một thiếu niên ngây ngô, tính tình cũng giống như thủa ban đầu hai người mới gặp gỡ, khoảng thời gian vô ưu vô lo ấy...Thật tốt đẹp...
Kiếp này, hắn sẽ không phá hoại sự tốt đẹp ấy lần nào nữa.
...
Lục Vân Chân thấy hắn hiểu được sở thích nho nhỏ của mình, không chế giễu, cuối cùng cũng yên tâm.
Giường gấp quá bé mà Mạc Trường Không quá cao, nhìn đã thấy không thoải mái.
Lục Vân Chân định ngủ trên giường gấp, nhưng bị Mạc Trường Không nghiêm túc từ chối, trực tiếp ấn cậu nằm lên giường, nói là không thể có đạo lý đồ đệ hưởng thụ để sư tôn chịu khổ. Lục Vân Chân thấy đối phương cứ kiên quyết thì cũng không ép buộc nữa.
Cậu quá mệt nên cởi luôn áo ngoài với quần, bên trong mặc mỗi cái quần lót đã muốn chui vào trong chăn.
Mạc Trường Không nhìn thoáng qua, cả người đều bất ổn.
Trước nay hắn chưa từng bị sư tôn kiểm tra sức chịu đựng như vậy, đây không phải đang bắt làm bài kiểm tra à?
Lục Vân Chân cảm thấy ngủ trần không có vấn đề gì cả, đa số con trai đều có thói quen như vậy mà, cậu thấy ánh mắt khiếp sợ của Mạc Trường Không, suy nghĩ thật lâu, mới ý thức được đối phương chưa thích ứng được với cách sống hiện đại như bây giờ, bèn nhiệt tình giới thiệu nói: "Cậu thử xem, thoải mái lắm luôn."
Mạc Trường Không dại ra: "Rất, thoải mái?"
Sư tôn muốn hắn làm việc gì thoải mái hả?
Lục Vân Chân khẳng định: "Ngủ trần rất thoải mái, còn tốt cho cơ thể nữa đó."
"Không cần đâu." cuối cùng Mạc Trường Không cũng hiểu ra, thẳng thừng từ chối, thầm mắng trong lòng cái thời đại này quá vô liêm sỉ, đến sư tôn của hắn cũng bị dạy hư rồi, hắn không dám nhìn nhiều, nhanh chóng nằm lui ra mép giường, quay người đi, nhắm mắt, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói, "Như vậy không tốt..."
Lục Vân Chân thấy hắn để ý, bèn mặc chiếc áo thun rộng vào.
Giác quan của Mạc Trường Không rất nhạy, sau khi nghe thấy tiếng mặc quần áo, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ngủ ngon."
Lục Vân Chân tưởng rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy sẽ rất khó ngủ nổi, chỉ là cậu thật sự quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã mơ màng ôm gấu ngủ mất rồi.
Chiếc cửa sổ cũ kỹ chưa đóng chặt bị gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, lay động phát ra tiếng kẽo kẹt.
Trong lòng Mạc Trường Không có quá nhiều chuyện, không ngủ được, hắn đứng dậy đóng cửa sổ, dưới ánh trăng lại thấy sư tôn đã sớm đạp chăn bông tán loạn tứ phía...
Tư thế ngủ trước kia của sư tôn đã không đẹp lắm rồi, nhưng ăn mặc kín đáo nên cùng lắm chỉ lộ xương quai xanh và cẳng chân thôi, hiện giờ áo thun quá rộng, tất cả đều lộ ra hết... Da thịt trắng nõn, vòng eo săn chắc, hai chân thon dài, nằm trên tấm ga giường in hình uyên ương mẫu đơn màu đỏ sẫm, không hề cảnh giác mà phô ra, phảng phất như một món ngon đang mời gọi thực khách thưởng thức...
Quá bất cẩn!
Mạc Trường Không cảm thấy cổ họng khô khốc.
Trong lòng vừa giận vừa lo.
Sư tôn không biết hắn là thứ súc sinh trong đầu toàn thứ vô sỉ gì, cũng không biết giữa nam nhân với nhau còn có thể phát sinh chuyện đó, thế nên kiếp trước mới sơ ý để nghiệt đồ thực hiện được âm mưu.
Đến kiếp này cũng không biết rút ra bài học!
Thế nhưng hắn lại không dám nói...
Mạc Trường Không cầm ly nước lạnh trên bàn uống một hơi, bình ổn lại sự nóng nảy và bồn chồn trong lòng, cố không nghĩ đến "cảnh xuân" lúc nãy.
Sau đó, hắn kéo chăn đắp lại cho sư tôn.
Trời lạnh, người sẽ bị cảm.
...
Đến lúc Lục Vân Chân tỉnh lại đã là hơn 9 giờ sáng, cậu cảm thấy còn rất mệt, muốn ngủ thêm giấc nữa, co người trong chăn một lúc, cậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện đêm qua nên nhanh chóng mở mắt, lại thấy Mạc Trường Không đang cầm chậu rửa mặt, chạy như lao đến cạnh đầu giường...
Mạc Trường Không nghiêm túc: "Sư tôn, chào buổi sáng."
Lục Vân Chân ngơ ra: "Chào...."
Tiên môn ở kiếp trước rất coi trọng thứ bậc, đệ tử đều có nghĩa vụ phải hầu hạ sư tôn, nhưng đệ tử ở Vô Kiếm Phong đã ít, sư tôn lại còn không quá quan tâm đến quy củ, Mạc Trường Không kiêu ngạo đã quen, tiểu sư đệ thì được nuông chiều, chỉ có nhị sư đệ Hạ Cẩm Niên tính tình bảo thủ mới có thể nề nếp làm những việc này, nói rằng: "Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy."
Sư tôn luôn khen Hạ Cẩm Niên hiếu thảo, là một đồ đệ tốt.
Hiện giờ Mạc Trường Không cũng quyết tâm làm một đồ đệ tốt, hắn dậy sớm, đứng canh ở mép giường, chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó quy củ đưa khăn ấm cho sư tôn.
Lục Vân Chân bối rối nhận khăn lông, rửa mặt qua loa, sau đó bò xuống giường mặc quần áo rồi đi đánh răng... Tiện tay cũng đưa luôn bàn chải dự phòng cho Mạc Trường Không cầm, giục hắn đi đánh răng cùng...
Vệ sinh cá nhân xong, cậu được Mạc Trường Không kéo đến trước bàn, trên bàn đã sớm bày đầy đồ ăn, có cháo trắng, dưa muối, mì xào, bánh quẩy, sữa đậu nành, màn thầu, bánh bao thịt, bánh kếp mặn, trứng trà... tỏa mùi thơm ngào ngạt. Đã lâu cậu chưa thấy nhiều đồ ăn đến vậy, hấp dẫn đến mức bụng bắt đầu reo lên.
Lục Vân Chân vừa ăn bánh bao vừa xúc động, hương vị này rất thân thuộc, là tay nghề của nhà chị Trần đầu ngõ, vợ chồng chị Trần đều là người thành thật lương thiện, không cho đồ linh tinh vào nguyên liệu làm bánh, hương vị cũng rất ngon, hàng xóm láng giềng đều thích ăn, lúc dư dả đôi chút cậu cũng sẽ mua.
"Anh đừng đứng ngây ra đó nữa, ăn cùng tôi đi." cậu vừa ăn vui vẻ vừa cảm động nói, "Làm anh tốn tiền rồi, thật ngại quá, ngày mai tới lượt tôi mua, anh thích ăn gì cứ nói đi đừng khách sáo."
"Ừm." Mạc Trường Không thấy cậu vui vẻ, cũng ngồi xuống ăn cháo.
Lục Vân Chân gắp dưa muối cho hắn, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, đêm qua... quần áo cũ trên người Mạc Trường Không đều bị vứt đi rồi, trên người hắn hình như cũng chẳng có điện thoại với ví tiền nhỉ?
Vậy hắn mua đồ ăn kiểu gì?
Mạc Trường Không thấy vẻ nghi ngờ của cậu, bèn mở lòng bàn tay ra, nơi đó có một đồ đằng nhỏ màu đen, là không gian giới tử* trước kia hắn tu luyện được, bên trong có kích thước như một tòa cung điện, phải dùng yêu lực mới mở được ra.
*không gian giới tử: hiểu nôm na nó như túi thần kỳ của Doraemon hoặc kiểu dị năng không gian trong mấy truyện mạt thế ấy
Đáng tiếc là ngoại trừ sư tôn ra hắn không có hứng thú gì đối với những thứ khác, trong không gian giới tử không thể chứa vật sống, mà hắn cũng không có bảo vật gì, đồ vật quăng lung tung bừa bãi, đa số đều là thi thể yêu thú và rác rưởi.
Khi hắn bại trận bị đưa lên Trảm yêu đài, ngoài bản thể là thân kiếm ra tất cả pháp khí còn lại đều đã bị phá nát, xích sắt ở trên tay bây giờ là xích khóa yêu, thứ đã trói buộc hắn nhiều năm, qua vạn năm được luyện hóa đã dung nhập vào thần hồn, trở thành pháp khí của hắn sau khi ra khỏi ngục.
Thứ xiềng xích chết tiệt...
Nếu không phải do nó phong bế yêu lực nên không mở được không gian giới tử, hắn đã không phải trơ mắt nhìn thi thể sư tôn ở trong ngực từ từ mất đi rồi hóa thành tro bụi.
Thật may mắn, hắn tìm lại được người rồi.
Mạc Trường Không lấy linh thạch từ trong không gian giới tử ra: "Ta có tiền."
Hắn tốt xấu gì cũng là một đại yêu nổi danh, cho dù không phải giàu thì cũng sẽ không thiếu tiền xài, sư tôn không cần phải lo lắng vì kế sinh nhai.
Lục Vân Chân trợn mắt há mồm nhìn hắn làm ảo thuật lấy ra một đống...đá nhỏ... tròn tròn...màu xanh lá... Bị dọa rơi cả bánh bao trong tay.
Cục đá này tuy nhìn cũng đẹp đấy, không biết được làm từ chất liệu gì, nhưng chắc chắn không phải là ngọc! Cũng chẳng phải đá quý! Nhìn qua chẳng khác gì cục đá nhặt ngoài bờ sông cả!
Lục Vân Chân sửng sốt hỏi: "Anh, anh mua đồ ăn bằng cục đá này? Cũng có người bán cho anh hả?"
Mạc Trường Không nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Sư tôn đã dạy, mua đồ thì phải trả tiền.
Hắn nhớ rằng đồ vật ở phàm giới rất rẻ, muốn mua gì thì chỉ cần ném một viên linh thạch qua, các thương gia đều mặt mày hớn hở vui vẻ để hắn tùy tiện lấy.
Lần này đi mua đồ ăn sáng, nom thương gia có vẻ sợ hắn... nhưng vẫn cúi đầu khom lưng lấy linh thạch rồi ngoan ngoãn đưa đồ cho hắn.
Lục Vân Chân hỏi một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cậu tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn mặt mũi Mạc Trường Không, dù mặc quần đùi cũng không che được vẻ tà khí...trên mặt lại còn có hình xăm, lúc không nói lời nào trông chẳng khác gì giang hồ chợ búa, nửa đêm mà gặp phải chắc còn lập tức muốn móc ví ra đưa tận tay hắn mất.
Cầm cục đá đi mua đồ ăn sáng...
Chị Trần nhất định sẽ nghĩ hắn đang đi thu phí bảo kê cho xem!
Lục Vân Chân lập tức bật dậy cầm điện thoại và ví tiền lao thẳng ra ngõ...
Xã hội pháp trị rồi! Tống tiền là sẽ bị phạt đó!