Tác giả: Phượng Vũ Niết
Edit: Du
Beta: Hy
- --------------------------------
Bây giờ có xấu hổ trốn tránh cũng vô dụng...
Người đàn ông đã rửa sạch vết máu của quái vật, bàn tay hắn trông cũng bớt đáng sợ hơn. Dây xích đen được thu nhỏ lại, quấn ba vòng trên cổ tay, trông như một cái lắc tay bằng kim loại.
Gió đêm thổi qua, mấy quả nho chín nẫu từ trên giàn rơi xuống, đập vào đầu hắn, nảy lên, sau đó lại lăn xuống mái tóc dài bù xù trên vai. Người đàn ông quỳ trên mặt đất, mặt không cảm xúc, dáng người đĩnh bạt, giống như một pho tượng được đúc bằng thép, sau đó...hắn lén lút lắc lắc bả vai, muốn làm cho nho rơi xuống đất, thế nhưng lắc mấy lần vẫn không được.
Cảnh tượng này có chút hài hước.
Lục Vân Chân bật cười, nỗi sợ trong lòng tan biến đi rất nhiều.
Cậu lấy hết can đảm đi qua, ngồi xổm xuống, sau đó lại cảm thấy tư thế này không ổn, liền đổi sang một tư thế khác, nhưng càng nghĩ lại thấy tư thế này càng không ổn hơn, cậu thử dò hỏi: "Ân nhân? Chúng ta đừng quỳ nữa có được không?"
Người đàn ông ngẩn người, bắt lấy cánh tay cậu, kéo cậu đứng lên.
Hai người đứng đối diện nhau, im lặng một hồi lâu.
Lục Vân Chân có hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm quả nho trên vai hắn đang chậm rãi trượt xuống, không biết nên nói gì...
Người đàn ông thấp giọng hỏi: "Người sợ ta?"
"Hả?" Lục Vân Chân phát hiện người đàn ông trước mặt còn căng thẳng hơn cả mình, lực tay càng lúc càng lớn, đến nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-su-ton/252229/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.