Edit: Manh Manh
6.
Sau khi về đến nhà, bọn họ vẫn một bộ dáng như cũ, giống như khải văn chưa bao giờ tồn tại, nhưng xác xác thật thật, trong nhà thiếu một người.
Ngày đó sau khi cảnh sát Lý hỏi xong, hắn nói với ba mẹ nói nếu sự tình có tiến triển sẽ thông báo, rồi đem chúng ta đuổi đi.
Hắn không hỏi vì sao ngày đó ta cùng Khải Văn ở công viên, chỉ có ta về nhà, mà không có Khải Văn.
Kỳ thật hắn cũng có thể hỏi, bởi vì ta có đủ lý do trả lời.
Nhưng hắn không có.
Hơn nữa thời điểm rời đi nhìn qua dáng vẻ hắn rất nắm chắc.
Lại qua vài ngày sau, hắn gọi điện thoại tới, là mẹ tiếp điện thoại.
Gọi chúng ta đi cục cảnh sát một chuyến.
Không biết như thế nào, lòng ta có một loại thấp thỏm lo âu, giống như bị thứ gì chọc thủng, mở ra một cái động, lạnh căm căm.
7.
Lúc đi đến, cảnh sát Lý đang xem máy tính trước mặt hắn, nhìn lên chúng ta, vẫn là dáng vẻ tươi cười trước đó, ý bảo chúng ta ngồi xuống, sau đó mới không nhanh không chậm mở miệng: "Căn cứ vào cách nói của các người lúc trước, chúng tôi đã đến công viên nhìn, phát hiện nơi đó không có trang bị camera giám sát." Hắn tuy rằng nói chính là các người, nhưng lại chỉ đem mặt nhìn ta.
Mẹ nóng nảy, lập tức hỏi: "Không có ghi hình? Ý tứ là không có tiến triển?! Đã bao nhiêu ngày rồi! Các người làm việc như thế nào vậy--!"
Cảnh sát Lý đã đoán trước được nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-song-sinh/831454/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.