Edit: Manh Manh
1.
“Leng keng leng keng leng keng ——”
Âm thanh chuông cửa dồn dập.
Ta nhịn không được khẩn trương lên: Sẽ là ai đây?
“Tới tới.” Mẹ đem hai tay dầu mỡ xoa xoa trên tạp dề, đi đến mở cửa, đồng thời lớn tiếng đáp.
“Ai a?” Mẹ một bên hỏi, một bên mở cửa, ló đầu ra ngoài xem xét.
Cửa bị kéo mở, một cơn gió âm lãnh thổi vào căn phòng ấm áp, hại ta phải rùng mình một cái.
Ta ngồi trên sô pha, nhìn mẹ.
Mẹ rút đầu vào, đem cửa đóng lại, nhìn dáng vẻ tò mò của ta, mẹ liền giải thích: “Phỏng chừng là nhóc con nào đó ngoài hành lang ấn chuông cửa, ấn xong liền chạy, bên ngoài không có ai.” Nói xong mẹ nghĩ nghĩ, lại đổi hướng tới sô pha xem báo của ba, “Anh nói. Có phải là thằng út hay không a?”
Ba không để ý lắm mà vẫy vẫy tay, hỏi ngược lại: “Thằng bất hiếu kia khi nào không có tiền mới có thể trở về đây, em trông cậy nó cũng giống lão đại mỗi ngày đều ở trong nhà a?” Nói xong, lại chuyển hướng đến ta “Con nói đúng không?”
Ta bất động thanh sắc thả lỏng, gật gật đầu.
Vậy nên mẹ bĩu môi, không chừng cảm thấy ba nói rất đúng, quay đầu vào phòng bếp.
Ta nghĩ, trong nhà này, không có người nào nghĩ đến sự tồn tại của hắn.
2.
Ba ngày sau khi Khải Văn biến mất, ba mẹ cuối cùng cũng phát hiện chổ không đúng, liền mang ta đến cục cảnh sát báo án.
Tiếp đãi chúng ta chính là một vị cảnh sát mới vừa nhận chức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-song-sinh/831453/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.