Ôn Tử Nhiên trước khi diện quân đã chải đầu rửa mặt thay quần áo, hiện giờ trên người còn mang theo mùi xà phòng nhàn nhạt cùng với y phục ấm thơm, Nhiếp Huyễn ngậm lấy xương quai xanh của hắn tinh tế liếm hôn, lại ngẩng đầu lên cọ vào má hắn: "Tử Nhiên mấy năm này, vì Kinh Châu, vì trẫm và triều đình mà phí tâm cố sức, thật sự là hao gầy đi nhiều."
Ôn Tử Nhiên đã lâu chưa cùng hoàng đế thân mật, không khỏi khẩn trương, nghe thấy Nhiếp Huyễn nói mình gầy, nhất thời không cảm thấy suồng sã, nghĩ nghĩ nói: "Cũng do thân cư địa vị cao đã lâu, tâm khoan thể béo ngồi không mà hưởng, nên mới có thể làm ra sai lầm kia, gầy như hiện nay mới là tốt."
Nhiếp Huyễn cũng không vội đem người ăn sạch sẽ, mà chỉ thân mật cọ cọ, thỉnh thoảng hôn nhẹ một cái, trêu chọc: "Ban đầu cũng không béo, như châu như ngọc, đẹp mắt..." Dừng lại một chút, thuận thế nhẹ nhàng cắn một ngụm lên gương mặt hắn: "Ăn cũng ngon."
Ôn Tử Nhiên quay đi, trên mặt nóng vô cùng.
Hoàng đế rất biết nói lời đường mật, hắn đã sớm biết, lúc trên giường hoa ngôn xảo ngữ vừa dỗ vừa lừa, nhưng xuống giường mặt lên xiêm y, liền tự nhiên trở thành một hoàng đế không hiện hỉ nộ, khiến cho mọi thần tử đều không thể đoán trước được.
Nghĩ tới đây khó lòng tránh khỏi cảm giác lạnh lẽo, nhưng thân mình lại mềm mại, trái tim trong lồng ngực nóng bỏng, càng cảm thấy khổ sở, không biết tìm đâu ra dũng khí mà ôm lấy hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355080/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.