Lúc bị kéo lên giường còn mơ hồ cảm thấy bản thân đang nằm mơ, Ôn Tử Nhiên cúi đầu, sờ sờ nệm chăn trên long sàng, run rẩy không biết phải làm thế nào mới được đây.
Nhiếp Huyễn sờ sờ gương mặt hắn, cười cười cúi đầu, cố ý dán sát thật gần, gọi hắn: "Tử Nhiên, Tử Nhiên."
Ôn Tử Nhiên mắt điếc tai ngơ rũ mắt, cắn môi, hết sức chuyên chú mà cam chịu.
Nhưng thanh âm hoàng đế như bủa vây xung quanh, không chỗ không có, như gió xuân thổi tung cành liễu, trêu cợt.
Thấy hắn không để ý tới, càng thấu lại gần, đôi môi cơ hồ sắp dán lên môi hắn, mềm giọng ôn tồn: "Tử Nhiên, vẫn còn giận trẫm sao?"
Ôn nhu đến mềm lòng, Ôn Tử Nhiên cắn cắn môi, Nhiếp Huyễn hôn lên môi hắn, nói: "Tử Nhiên, trẫm biết ngươi buồn trẫm. Trẫm đúng là không nên như vậy, nhưng mà Tử Nhiên, trẫm vẫn tín nhiệm ngươi, coi trọng ngươi, cho nên chuyện lần đó cố tình là do chính ngươi làm ra, trẫm mới khổ sở như vậy."
Đôi môi vừa bị hôn của Ôn Tử Nhiên run lên nhè nhẹ, rốt cuộc cũng nâng mắt lên, đôi mắt ướt át, do dự một lát, lắc lắc đầu nói: "Vậy, bệ hạ thật sự..."
Lời đến bên môi lại không thể nói tiếp nổi nữa.
Trái tim Nhiếp Huyễn như bị ai gãy nhẹ, vừa đau vừa ngứa, khi dễ một người mềm mại thành bộ dáng như vậy, y tự nghĩ có lẽ cũng có chỗ không đúng, chỉ là nhất thời không biết được là chỗ nào. Vẫn dán lên hắn, thừa dịp hắn mở miệng, thò đầu lưỡi vào ôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355079/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.