Ôn Tử Nhiên giật mình, nhìn Nhiếp Kỳ.
Nhiếp Kỳ thản nhiên nhấp ngụm trà: "Y nói việc này vừa không thể cắt cử thần tử, cũng không tiện cắt cử nội thị, càng không thể tự mình đến đưa, cuối cùng chỉ đành ủy thác cho tiểu hoàng thúc là bổn vương đây."
Ôn Tử Nhiên nhất thời không biết nên nói cái gì, trong đầu có chút loạn, nhất thời không biết là hỉ hay là bi khi nghĩ thì ra hoàng đế vẫn còn nhớ đến mình, lại không thể tránh khỏi kinh nghi, không biết hoàng đế đã nói những gì với vị tiểu hoàng thúc này đây.
Có đem hết những chuyện tình sự khiến người khinh thưởng giữa hai quân thần nhất nhất nói ra hết hay không.
Thành vương điện hạ sinh ra đã đẹp, mắt như đào hoa, mặt như xuân thủy, giữa biếng nhác lộ ra ung dung quý khí vô cùng, có lẽ là vì tu đạo, càng thêm một phần thanh dật tiêu sái.
Ôn Tử Nhiên cẩn thận chăm chú nhìn sắc mặt Nhiếp Kỳ, lại không có cách nào có thể nghiền ngẫm ra trong dáng vẻ như cười như không kia mang theo loại cảm xúc gì, trong lòng chớp động, một lát sau mới rũ mắt, nói: "Tội thần hổ thẹn không dám nhận."
Nhiếp Kỳ cười cười khoát tay: "Ôn khanh cần gì phải như thế."
Dừng một chút, bỗng nhiên ghé gần lại hắn một chút, hạ giọng nói: "Hoàng đế đều đã nói với bổn vương."
Ôn Tử Nhiên trợn mắt nhìn, hơi hơi ngẩng đầu, cười nói: "Thần không hiểu ý của điện hạ."
Một chút cũng không gợn.
Nhiếp Kỳ sờ sờ cẳm, nghĩ, vậy thật không còn thú vị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355047/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.