Ôn Tử Nhiên luôn tốt tính, nhân duyên cũng vô cùng tốt, trước đây lại rất được hoàng đế coi trọng, còn là thông gia với Trưởng thị của thế tộc, với Dung gia tân quý. Lần này tuy nói là phạm tội phải rời kinh, trái lại cũng có rất nhiều người đến đưa tiễn.
Ôn Tử Nhiên cảm tạ ý tốt của từng vị thân hữu đồng nghiệp một, chủ động tạ nói: "Kẻ bị biếm xích, không dám liên lụy chư quân, ân nghĩa này của chư quân, Ôn Tử Nhiên ghi khắc, chỉ đưa đến đây là tốt lẳm rồi."
Thân mang tội mà đi, nên cũng không mang theo gia quyến, chỉ một mình hắn cùng với tiểu tư lão bộc và vài vị môn khách.
Đợi đến khi đưa tiễn xong, mắt thấy đã đến lúc lên đường, đang định bước lên xe ngựa, lại có người trẻ tuổi tuấn lãng bước đến hành lễ: "Ôn thượng thư xin dừng bước, chủ nhân nhà ta cho mời."
Nói xong lại chỉ về phía tửu quán bên đường: "Ở bên này, trên lầu."
Ôn Tử Nhiên nhìn theo hướng ngón tay chỉ đến, chần chờ một lát, lắc đầu nói: "Ôn mỗ đã từ nhiệm Hộ bộ thượng thư, không dám nhận danh xưng Ôn Thượng thư, không biết quý chủ nhân là vị nào?"
Nam tử lấy ra một khối kim bài, bên trên chỉ có một chữ làm bằng vàng: Thành."
Ôn Tử Nhiên sửng sốt một chút.
Ai lại không biết Thành vương điện hạ hôm nay thâm cư vương phủ một lòng tu đạo, sớm đã không còn lui tới với quần thần, huống chi ngày trước mình cũng chưa từng kết giao với vị điện hạ này. Cho dù là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355046/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.