Hành dinh Chinh Tây, Tham quân Lục sự Vương Triết thông bẩm được cho qua, bước vào giáo trường tạm thời của Dung Hàm Chi.
Dung Hàm Chi dẫn theo vài người đang tập bắn, vài cây cung quăng trên mặt đất, còn chưa kịp xưng tên, đã nghe thấy vị thứ tướng kia lạnh lùng nói: "Keo nối cung sợ nhất gặp mưa, năm nay trời mưa nhiều tới như vậy, mấy cây cung trong kho này đã sớm không còn dùng được nữa, vì sao không ai báo với ta?"
Vương Triết rụt rụt cổ, lặng lẽ đứng ngay ngắn, nhìn Dung Hàm Chi hung hăng mắng đám chủ quản kho quân nhu một trận, lúc này mới xoa xoa mũi, đánh bạo lên tiếng chào: "Dung tướng."
Dung Hàm Chi đang chăm chú nhìn, cũng không biết đang nhìn thứ gì, nghe thấy hắn đến, thần sắc hơi hòa hoãn, nhưng vẫn đanh mặt: "Lương thảo vẫn chưa tới sao?"
"Hộ bộ gởi văn thư đến, nói là đang điều vận." Vương Triết cẩn thận dè chừng nói.
Dung Hàm Chi nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: "Ôn Thiện Chi thật sự là càng sống càng lùi, chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Không biết cái gì gọi là quân tình như lửa sao?"
Vương Triết cúi đầu không dám trả lời, ai cũng biết Ôn Thượng thư và Dung tướng là thân gia, loại chuyện ông thông gia mắng ông thông gia như thế này, cấp dưới người ngoài như bọn họ không thể nghe được.
Chỉ dám cẩn thận đáp: "Hồi bầm Dung tướng, hình như Hộ bộ đang xảy ra việc khác."
"Còn chuyện gì còn gấp hơn cả quân tình?"
"Lũ xuân ở Kinh Hồ."
Dung Hàm Chi giật mình, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355038/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.