Ôn Tử Nhiên sợ nhất là đau, Nhiếp Huyễn trên giường vẫn luôn ôn nhu săn sóc, hắn cũng đã thành quen, chưa từng nghĩ tới hoàng đế sẽ lại muốn cư thế trực tiếp cắm vào.
Tuy rằng vửa rồi đã lấy một ít cao chi, nhưng đầu ngón tay cón chưa tiến vào trong mật động, khẳng định bên trong vẫn khô khốc cực kỳ, vốn dĩ đã là nơi không phải dùng để làm loại chuyện này, nếu còn không được bôi trơn, vài ngày không xuống được giường đã là nhẹ.
Vật cứng nóng bỏng để ngay tại cửa huyệt, ái muội cọ cọ chỉ đợi xông vào công thành chiếm đất, Ôn Tử Nhiên vừa kinh vừa sợ, eo lưng căng thẳng, theo bản năng muốn trốn.
Nhiếp Huyễn sao có thể để cho hắn trốn, trên tay tăng thêm sức, lại lôi hắn trở về.
Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, khóc lóc xin tha: "Đừng, đừng mà... Bệ hạ, xin bệ hạ tha ta..."
Nước mắt rơi xuống xoạch xoạch, rớt lên trên lồng ngực hoàng đế, thấm ướt một mảng trên vạt áo chưa kịp cởi bỏ.
Nhiếp Huyễn như cười như không mà ôm lấy hắn, hạ thân vờ đỉnh đỉnh lên, Ôn Tử Nhiên lại khóc càng thêm lợi hại, nhỏ giọng xin tha.
Nhiếp Huyễn cười hỏi: "Sợ đau sao?"
Ôn Tử Nhiên khóc gật đầu.
Hoàng đế vẫn dùng một tay giữ chặt hắn không để hắn chạy, dịu giọng dỗ dành: "Thả lỏng một chút."
Ôn Tử Nhiên khóc đến không kịp thở, nhưng việc đã đến nước này, nếu cứ tiếp tục gồng mình sẽ chỉ càng thêm đau hơn mà thôi, đành cố gắng ngượng ngùng thả lỏng thân thể, trong lòng lại vẫn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355037/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.