Ôn Tử Nhiên cúi đầu ăn cháo, vì vừa thẹn lại vừa quẫn bách, nên ăn rất nhanh, không cẩn thận, tạo thành âm thanh sùm sụp.
Nhiếp Huyễn nghe thấy bậc cười, thú vị hỏi: "Ngon không?"
Ôn Tử Nhiên ngừng, nhẹ nhàng "ân" một tiếng.
Nhiếp Huyễn thấy trong bát đã trống, liền gọi nội thị đến mang đi, còn hỏi hắn: "Còn muốn ăn thêm không?"
Ôn Tử Nhiên lắc đầu.
Hắn đói bụng hồi lâu, lại ăn gấp gáp, đã no rồi.
Hoàng đế vừa cười vừa ghé sát lại, liếm lên khóe môi còn lấp lánh nước cháo của hắn, nếm nếm, nói: "Không tệ."
Ngón tay Ôn Tử Nhiên buông bên người nắm chặt lại thả ra vài lần như vậy, cuối cùng mới cẩn thận dè dặt nâng lên, ôm qua eo hoàng đế.
Nhiếp Huyễn hơi hơi cúi xuống, chiếc lưỡi đang liếm trên khóe môi Ôn Tử Nhiên chui vào bên trong, nhẹ mút.
Ôn Tử Nhiên cũng dán sát lại, hôn hoàng đế, sau đó cúi đầu úp vào ngực hoàng đế, đôi tay vòng qua thắt lưng hoàng đế ôm càng thêm chặt.
Nhiếp Huyễn ý vị thâm trường cười một tiếng, hỏi: "Tử Nhiên?"
Hơi thở Ôn Tử Nhiên cách tầng tầng y phục phả vào trong lồng ngực y, thập phần hỗn độn.
Nhiếp Huyễn cũng ôm lấy Hộ bộ thượng thư của y, ghé vào bên đôi tai đỏ bừng, trêu chọc: "Đây là... yêu thương nhung nhớ sao?"
Y cho rằng Ôn Tử Nhiên sẽ không trả lời, nhưng nam nhân trong lòng không chỉ thấp giọng "ân" một tiếng, còn sợ hãi hỏi: "Bệ hạ không.... không tức giận thần sao."
Nhiếp Huyễn không đáp lại, chỉ kéo hắn ra khỏi lòng mình, quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355034/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.