Nhiếp Huyễn vẫn luôn cảm thấy, Ôn Tử Nhiên rất có linh khí, chỉ là linh khí kia và tài hoa đều bị tính tình nhát gan không nóng không lạnh che khuất, không phát sáng lên được.
Nếu hắn thật sự xem mình là người đáng tin cậy, tuy rằng từ đây sẽ an tâm không lo lắng, nhưng chút linh khí kia cũng sẽ triệt để không còn, Nhiếp Huyễn thích thần tử nghe lời, lại không thích nghe lời như là rối gỗ chờ người giật dây không hề có linh khí.
Đã là người, cũng phải có chút tư tâm mới càng khả ái, thỉnh thoảng còn sẽ có chút ngạc nhiên thích thú.
Y dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng đối phương, mới qua mấy ngày mà Ôn Tử Nhiên đã tiều tụy đi rất nhiều, xương sống xương vai đều trở nên rõ ràng rất nhiều, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cột sống phập phồng, nghĩ, đây là cột trụ cho toàn thân tinh khí, sao có thể để cho người khác đến thay thế được.
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ, nói: "Tử Nhiên mấy hôm nay làm rất tốt, đâu vào đấy, nhưng lại gầy đi không ít."
Ôn Tử Nhiên nghẹn ngào, mềm nhẹ đáp: "Là thần nên làm."
"Đã lâu chưa nghỉ ngơi phải không? Mắt cũng thâm quầng." Nhiếp Huyễn ôn tồn sửa sang lại vạt áo cho hắn, nói: "Trẫm thấy mấy ngày nay ngươi cũng đã làm rất tốt, nghỉ ngơi một chút... Đến Noãn các ngủ đi, trẫm gọi người chuẩn bị nước ấm, tắm rửa một phen, ngủ một giấc."
Ôn Tử Nhiên trừng mắt nhìn nhìn hoàng đế, một lát sau mới gật đầu nói: "Thần tuân chỉ, tạ bệ hạ ban ơn."
Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355033/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.