Nhiếp Huyễn động thân, chậm rãi rút tính khí ra, tinh dịch trắng đục cũng theo đó chảy ra rất nhiều, tràn đầy bờ mông trắng ngà của Chu Hi.
Hoạt sắc sinh hương.
Y cơ hồ lại nổi lên ý muốn làm Chu Hi thêm một lần, nhưng thừa tướng nằm giữa chăn đệm, mái tóc đen dài xõa tung đầy lưng, bị động tác của hắn kinh động cũng chỉ mơ hồ rên rỉ một tiếng, lại như không còn chút sức lực để hé mắt.
Nhiếp Huyễn khẽ cười một tiếng, nhìn nhìn bả vai tràn đầy dấu răng của mình, thò tay đến bóp bóp mông hắn một phen, mới bất đắc dĩ bước xuống giường, mặc y phục.
Đợi đến khi sửa soạng xong cả, mới bắt đầu nhặt lên từng kiện y phục đầy đất, lúc duỗi thằng eo lưng liền nhịn không được mà thở dài, Thiên tử a, Thiên tử chi tôn a, hạ mình làm những chuyện thế này, nếu bị ngự sử biết được, chỉ sợ sẽ bị buộc tội.
Nghĩ như vậy lại quay đầu nhìn thừa tướng của y.
Chu Hi vẫn nằm giữa đống chăn gối, không nhúc nhích.
Dù cho đã ôn nhu cực kì, nhưng chỉ riêng mỗi việc tình sự mà thôi cũng tựa như làm cho thừa tướng thập phần không chịu nổi, bất quá là bắn ra mấy lần, mà phảng phất như ngay cả sức lực nhấc ngón tay cũng không có, Nhiếp Huyễn vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy thương yêu, đi đến bên giường lấy chăn bọc kín Chu Hi lại, cũng thả màn trướng xuống, rồi mới ra khỏi cửa phòng.
Chu Hi vốn đã ngủ, lại bị một trận tiếng người nói làm bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355018/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.