Chu Hi sợ hãi đến không xong, toàn thân đều căng thẳng, hậu huyệt càng thêm cắn chặt tính khí của hoàng đế, chỉ là vật cứng kia cắm vào sâu như vậy, lại bị kẹp chặt như vậy, vách ruột mẫn cảm quả thật có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và nhiệt độ của cự vật dữ tợn kia, càng trở nên không biết phải làm sao, hoàng đế đã bắt đầu bước đi, mỗi một bước chân, thân thể lại phập phòng theo hành động của y, chỉ cảm thấy cự vật kia lại đâm vào còn sâu hơn nữa, không biết làm sao, chỉ có thể ôm hoàng đế càng thêm chặt, nhỏ giọng van xin: "Bệ hạ..đừng... đừng mà..."
Nhiếp Huyễn liền thực sự dừng bước, lại không thả hắn xuống, mà liếm lên vành tai hắn trêu chọc: "Vậy không lên giường nữa, cứ đứng như vầy mà làm, được không?"
Chu Hi hung hăng cắn lên vành tai y, răng nanh sắc nhọn đâm rách da thịt, cắn đến chảy máu.
Nhiếp Huyễn xuýt xoa một tiếng, lắc đầu cười, lại tiếp tục ôm hắn đến bên giường.
Bên trong gian phòng thượng hạng của khách điếm cũng không lớn bằng bất cứ một gian phòng nào trong tướng phủ, càng không thể so với hoàng cung, Chu Hi lại cảm thấy mấy bước đi này của hoàng đế lâu tựa như cả một đời người vậy, lâu đến nỗi hắn cơ hồ bị bức điên bởi tư thế xâm nhập đáng xấu hổ này.
Rốt cuộc cũng yên lòng khi tấm lưng cuối cùng cũng chạm được vào nệm giường mềm mại, khớp hàm đang cắn chặt trên vành tai hoàng đế thoáng thả lỏng, lúc này mới nếm được mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355017/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.