Nhiếp Huyễn ngồi trên ngự giai cao cao, vết cắn đỏ hồng bên vành tai hãy vẫn còn, đây thực ra là một chuyện lỗ mãng đánh mất thể thống đế vương, nhưng vì thần sắc uy nghi lẫm liệt nghiêm trang của y, khiến cho người khác nhìn vào chỉ cảm thấy hoàng đế trẻ tuổi phong lưu mà thôi.
Chu Hi và Dung Hàm Chi không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ, hoàng đế quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Nhiếp Huyễn nhìn thấy hai vị thừa tướng cuối cùng cũng đến rồi, liền nói: "Không cần đa lễ."
Sau đó gật đầu ra dấu với thái giám đứng bên cạnh.
Thái giám liền lấy ra một quyển tấu chương bắt đầu đọc.
Lại là quân báo Tây Nam, gấm lục sắc bên trên nói lên chiến bại trận nhỏ.
Nhiếp Huyễn đợi cho các quan đều nghe thái giám đọc xong rồi mới hỏi: "Các khanh nghĩ như thế nào?"
Hỏi là hỏi các khanh, mắt thì lại nhìn về phía Dung Hàm Chi.
Chu Hi am hiểu nội chính, nhưng về chiến sự cũng không phải là tài năng xuất chúng, theo đường nhìn của hoàng đế, cũng hơi hơi nghiêng người nhìn Dung Hàm Chi.
Bất động thanh sắc, khóe miệng vẫn mang theo ba phần ý cười, như cây cỏ trong gió xuân.
Một chút cũng không nhìn ra dáng vẻ vừa bị Dung Hàm Chi chọc giận đến muốn động thủ.
Dung Hàm Chi cũng không chấp nhất với Chu Hi, cười lạnh một tiếng, nói: "Hành văn rất hay."
Nói xong liền bước ra khỏi hàng, đáp rõ ràng: "Cũng không biết rằng chiến sự ở Tây Nam lại xấu đến như vậy, thần mong bệ hạ sớm làm rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1354997/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.