Lục Bắc Nghiêu suy nghĩ ra hàng vạn nguyên nhân, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không ngờ được lý do còn hơn cả trò đùa ấy.
Thích Kha, không phải mối tình đầu của hắn, cũng không phải người yêu nơi nước Anh, Thích Kha, thế mà lại là tên của một con Corgi.
Hơn nữa còn là con trai của hắn.
Ông trời…!
Thích Tích nhìn hắn ngây người, sợ hắn chịu đả kích nên căng thẳng ôm lấy hắn.
Lục Bắc Nghiêu chậm rãi mở miệng, “Anh nhớ ra rồi, tên này là do anh đặt.”
Thích Tích nín khóc mỉm cười, chui vào ngực hưởng thụ cái ôm đến trễ một tháng của Lục Bắc Nghiêu.
Lục Bắc Nghiêu nhớ, ba năm rưỡi trước hắn và Thích Tích nhận nuôi một con Corgi tám tuổi bị thương.
Corgi này và Lục Bắc Nghiêu như có định hướng giống nhau, ngày nào cũng bám đuôi Thích Tích, Thích Tích đi đến đâu Corgi đi đến đó, Thích Tích ngồi trên sô pha thì Corgi núp dưới chân anh, Thích Tích lên giường thì chiếc chân ngắn của Corgi cũng nhảy vào lòng anh.
Lục Bắc Nghiêu tức đến nghiến răng nhưng không trả thù được.
Hôm đó Lục Nghiêu đi thực tập về, vất vả lắm mới tìm được cơ hội thân mật một phen với Thích Tích, kết quả bị Corgi cắt ngang, nó nằm trong ngực Thích Tích diễu võ dương oai nhe răng trợn mắt với hắn.
“Sang một bên mau, đừng cướp vợ của tao.”
Lục Bắc nghiêng người ném Corgi xuống đất, sau đó đè lên người Thích Tích bắt đầu hôn.
Chân Corgi rất ngắn, ngay cả ghế sô pha cũng không bò lên được, chỉ có thể cào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-nguoi-thu-ba/830797/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.