Lục Bắc Nghiêu nửa ôm nửa cưỡng chế Thích Tích quay về chỗ ngồi của mình xong rồi xuống xe, đứng tới gần rạng sáng để gió lạnh thổi tắt nhiệt độ trên người.
Lúc quay lại xe, Thích Tích đã ngủ rồi.
Lục Bắc Nghiêu lái xe về nhà, vừa ngừng xe thì Thích Tích bèn tỉnh lại, anh ngơ ngác nhìn Lục Bắc Nghiêu trong chốc lát: “Lục Bắc Nghiêu, anh nhớ lại gì chưa?”
Lục Bắc Nghiêu nhớ tới ban nãy mà tim đập thình thịch, nhưng hắn chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.
Thích Tích như đã sớm đoán trước được, không phản ứng gì cả, mở cửa xe ra ngoài. Động tác tiêu sái như thể người vừa nãy cọ cọ trên người Lục Bắc Nghiêu không phải anh.
Hai người vể nhà rửa mặt rồi ai lên giường nấy, không trao đổi với nhau câu gì, tưởng như chuyện gì cũng chưa hề xảy ra.
Ngày hôm sau cũng y hệt như thế.
Tâm tình Thích Tích không tan vỡ nữa, Lục Bắc Nghiêu cũng kì lạ không xua đuổi anh lần nào, hai người hoàn toàn khôi phục lại hình thức bạn cùng phòng.
Giữa trưa Lục Bắc Nghiêu quay về, Thích Tích vẫn nghiêm túc nấu cho hắn một bàn thức ăn, hai người ngồi đối mặt nhau, một câu cũng không nói, hơi kỳ quái cơ mà không lúng túng như trong tưởng tượng.
Chỉ là đôi lúc Lục Bắc Nghiêu ngồi ở đầu giường một mình, cầm cái hộp thư xem qua xem lại, Thích Tích sẽ ngồi ôm gối nhoài trên ghế salon không thốt nửa lời, thật ra Lục Bắc Nghiêu vẫn hy vọng Thích Tích sẽ nói thêm gì đó, cho dù uống say mắng hắn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-nguoi-thu-ba/830796/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.