Phó Ức Vi còn chưa kịp nói gì, Chu Yến Thần đã viết một câu hỏi khác vào giấy nháp rồi mỉm cười nói:
"Làm thêm một câu nữa đi, để củng cố kiến thức."
Biểu hiện của hắn quá bình thường, Phó Ức Vi cảm giác mình như một quả khinh khí cầu sắp nổ tung trước khi được thả khí, nhẹ nhàng trôi đi, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Anh chỉ đành biến sự khó chịu này thành động lực để tiếp tục làm bài.
Chu Yến Thần ra đề rất phù hợp với kiến thức cơ bản của anh, còn có thêm một chút mở rộng đề ra, nếu lấy trình độ của Phó Ức Vi thì không nhìn ra được điều này đâu, anh chỉ có thể làm từng bước theo những gì Chu Yến Thần vừa giảng cho.
Lúc làm xong cũng đã tan học, anh đưa tờ giấy nháp cho Chu Yến Thần kiểm tra, sau khi nhận được câu trả lời của đối phương, anh đã chạy ngay ra ngoài như được đại xá.
Lưu Ngạn đã đứng bên ngoài chờ từ sớm, chờ anh đi ra, chọc vào người anh mấy cái, vẻ mặt đầy trêu chọc hỏi:
"Nói thầm thì cái gì với nhau vậy?"
"Nói thầm thì cái quần," Phó Ức Vi thực sự không hiểu nổi đầu óc của Lưu Ngạn, "Tao nhờ cậu ta giảng vài vấn đề được không? Tại sao qua cái miệng của mày lại đổi thành nghĩa khác rồi? Có khả năng đặc biệt à?"
Anh tựa vào lan can trước lớp, một tay chống trên lan can, một tay lấy điện thoại ra xem. Khai giảng bắt đầu bằng tiết tự học buổi tối, có lẽ giáo viên không đến kiểm tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-muoi-bay/778791/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.