🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tiết tự học buổi tối được nghỉ giữa giờ mười phút, thời gian rất ít, trong căn tin không có nhiều người, cũng không đủ chỗ ngồi, sau khi Phó Ức Vi bọn họ bước vào thì mỗi người đều tản ra đi mua món mình thích.

Nghiêm Hạo vẫn chưa thể kìm nén được nỗi đau bị tịch thu điện thoại, lượn lờ như một bóng ma không biết mình muốn gì, Lưu Ngạn vẫn như bình thường cầm mấy gói que cay, cố ý quơ quơ trước mặt Phó Ức Vi:

"Vi Vi à ~ có muốn ăn thử không?"

Phó Ức Vi đẩy cậu ra: "Mày ăn một mình đi."

Lưu Ngạn coi que cay như là đồ ăn tinh thần, cho nên vẫn không thể hiểu tại sao Phó Ức Vi lại có thái độ căm thù với que cay như vậy. Theo cậu nghĩ, cuộc sống mà không có que cay là không một cuộc sống chưa trọn vẹn, không có hồn. Nhờ có que cay mà cậu mới có thể sống qua nổi những ngày học tập chán ngắt này đó.

Nhưng Phó Ức Vi không hiểu gì hết, không chịu nếm cái gọi là mỹ vị nhân gian, đúng là cái đồ ngu ngốc mà.

Phó Ức Vi mặc kệ cậu ta, đứng ở khu bán mì ăn liền mấy giây, sau đó quay người lấy một bịch bánh mì và hai cây xúc xích giăm bông trên kệ bên cạnh, đi ra ngoài trả tiền còn tiện tay lấy thêm hộp sữa bò.

Anh tới hơi đột ngột, nên chưa ăn cơm, vừa vào lớp đã cảm thấy đói bụng rồi, lần này đi ra cũng không như lần trước muốn trốn đi hóng gió, mà chỉ nghĩ muốn mua đồ ăn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-muoi-bay/778790/chuong-9.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện [Đam Mỹ] Mười Bảy
Chương 9: Cục cưng giỏi quá đi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.