Sau ngày hôm đó, tiếng động ở phía đối diện cũng tiếp tục trong hai ngày, nhưng Chu Yến Thần lại không thấy xuất hiện nữa.
Mà Phó Ức Vi ngược lại cũng không để ý đến, mỗi ngày chủ yếu ra ngoài để vứt rác hoặc là nhận đồ ăn, thời gian còn lại đều là ở trên giường hoặc là phòng đọc sách. Ban ngày thì ở đây chơi Vương giả với ăn gà, đến chiều chiều thì đi chơi bóng rổ với bọn Lưu Ngạn. Từng giây từng phút đều được sắp xếp rõ ràng, nên không còn thời gian quan tâm đến người khác.
Nhưng anh không quan tâm, thì không có nghĩa là người ta sẽ không tìm tới tận cửa.
Buổi tối lúc 9 giờ rưỡi, mới vừa đi ăn về đang nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một chút, thì Phó Ức Vi bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Giờ này còn ai tới nữa?
Anh nhớ rằng mình cũng không có đặt thức ăn bên ngoài, bố và Trương Lâm cũng không có khả năng sẽ tìm anh vào giờ này, còn bọn Lưu Ngạn cũng vừa mới gặp nhau xong, không thể nào mới vừa về một lúc lại đến tìm.
Vậy là ai nhỉ?
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên không ngừng.
Phó Ức Vi thầm nói, kiên trì dữ vậy trời. Anh đứng lên, lười biếng lên tiếng "Tới liền đây", cũng không thèm nhìn qua mắt mèo, mà trực tiếp mở cửa.
Nhưng anh không ngờ, người đứng trước cửa, lại là Chu Yến Thần!
Động tác mở cửa dừng lại một chút, sau khi thấy rõ người ấy là ai, tay Phó Ức Vi run run, nhanh chóng đóng cửa lại.
"....."
Tay nhanh hơn não
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-muoi-bay/778786/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.