Anh Thần ôm eo tôi.
Nơi này là đường lớn. Xem ra cậu thật sự nắm đại quyền rồi. Trắng trợn không hề kiêng dè.
Tôi hỏi: "Chu tiên sinh đâu?"
Cậu chôn đầu trong lồng ngực tôi, như đang làm nũng, "Lần trước phản loạn đã chết rồi."
Tôi hỏi: "Còn Chu phu nhân đâu?"
"Chết cùng Chu tiên sinh." Cậu nói.
Tôi hiểu ra đại khái.
Phản loạn chính là cậu, giết chết Chu tiên sinh cùng không ít tâm phúc của Chu tiên sinh. Bình định cũng là cậu, diệt trừ dị kỷ, thu mua lòng người.
Chờ quyền lực vững chắc, lại thả tin tức Chu tiên sinh bị giết, dẫn hai người thừa kế trở về, một lưới bắt hết.
Ở phạm vi bên trong thế lực, cậu là Chu Anh Thần, ở phạm vi bên ngoài, cậu là "Chu tiên sinh."
Mà bây giờ, không cần đến "Chu tiên sinh" nữa, hết thảy đều ở trong tay cậu.
Cậu là "Chu tiên sinh" mới.
Tôi nắm cằm cậu, ép buộc cậu nhìn mình, "Em gọi bao nhiêu người "chăm sóc" mình rồi?"
Trong lồng ngực tôi, cậu run lên, lông mi lại đẫm nước mắt. "Thập Cửu.... Anh làm đau em." Cậu oan ức nói.
Tôi không buông tay ra, trái lại lại càng dùng sức.
"Thập Cửu...." Cậu ôm eo tôi, như đang cầu xin.
"Em gọi bao nhiêu người "chăm sóc" mình rồi?" Tôi hỏi.
"Chỉ có anh, chỉ có anh!" Cậu khóc lóc đánh tôi, lúc giãy dụa mũ rơi xuống đất, tóc tán loạn rơi xuống.
Trên lọn tóc bên tai cậu vẫn còn đóa hoa đào sáng sớm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mui-huong/2564084/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.