Có người hầu đem bữa sáng đến, cô đến bên bàn thấp chạm trổ hoa văn, đặt từng cái đĩa nhỏ lên bàn.
Tôi cầm một cái dao ăn, đảo quanh đầu ngón tay.
"Phu nhân đâu?" Tôi hỏi.
"Phu nhân?" Xem ra cô không hiểu lời tôi.
Có thể cậu không cho phép người hầu gọi mình là phu nhân.
"Anh Thần." Tôi nói.
"Lão gia đang tiếp khách." Đôi mắt cô hạ xuống thấp hơn, "Ngài có thể ở đây chờ ngài ấy."
Lão gia.
Tôi có chút không hiểu xưng hô bên trong Chu gia.
Cô vẫn cúi đầu, cẩn thận bày đồ ăn cùng bộ dụng cụ ăn, không ngẩng đầu nhìn đến vật không nên nhìn, tôi nhìn cô đi ra ngoài, đặt dao lại trên bàn.
Trên bàn thấp bày đồ ăn kiểu Nhật, tôi cầm lấy một nắm cơm.
Mới vừa cho vào miệng liền nhả ra, bên trong cơm nắm ngoài mù tạt ra, không có gì cả.
Tôi có chút buồn cười.
Cậu muốn nói cho tôi biết, cậu bị bắt nạt tàn nhẫn sẽ trả thù lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn bức chân dung. Tôi vốn đã đem chân dung giấu vào một tủ bảo hiểm trong một căn phòng không tên nào đó, không hiểu sao cậu vẫn tìm ra. Thế nhưng tôi chắc chắn cậu không chỉ là phu nhân. Ở một mức độ nào đó, cậu nắm giữ thực quyền.
Lúc tôi ăn xong bữa sáng, cậu trở về.
Cậu mặc Âu phục, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Bên hông có đeo súng, đến chốt an toàn cũng không đóng. Xem ra cậu đi rất gấp.
"Anh ăn xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mui-huong/2564078/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.