Tôi quỳ một chân xuống đất.
Trước mặt tôi, là một tấm bình phong thêu sóng biển cùng hoa anh đào.
Sau tấm bình phong.
Một người mặc áo trắng, một cái ghế tựa cao bằng gỗ lê.
Đương nhiên, cách bức bình phong, tôi nhìn không ra chất liệu của ghế tựa, thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, Chu tiên sinh thích mặc áo trắng, ngồi ghế làm bằng gỗ lê.
Ghế tựa.
Trong tay Chu tiên sinh tựa hồ đang cầm một cành hoa, tôi đoán, là anh đào.
Chu tiên sinh thích hoa anh đào.
"Gọi Thập Cửu."
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ sau bức bình phong truyền đến.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của Chu tiên sinh, có người nói, người nghe qua giọng hắn mà còn sống không vượt quá mười người. Cũng có thể, hiện tại tôi nghe được, là âm thanh đã qua xử lý.
Vì vậy âm thanh mang theo giọng điệu trong trẻo của thiếu niên, mà Chu tiên sinh ở nơi này chí ít đã nắm quyền ba mươi năm.
Tôi đáp: "Dạ."
"Cậu muốn rời đi?" Chu tiên sinh hỏi.
Tôi nói: "Dạ."
"Tại sao?"
Tôi 28 tuổi rồi.
Tôi gia nhập "tổ chức", năm nay đã là năm thứ 16, tôi phải đi rồi.
16 năm qua, mỗi lần tôi hoàn thành một nhiệm vụ, liền cách quyền lực trung tâm của "tổ chức" càng gần hơn một bước.
Mà hết thảy những người tiếp xúc được với quyền lực trung tâm của "tổ chức" đều sẽ chết.
Không phải hôm nay, cũng sẽ vào một ngày nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mui-huong/2564071/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.