Chương trước
Chương sau
Đường Tu chỉ chịu ở với Khương Mặc.

Anh không muốn về nhà ba mẹ, ngoài Khương Mặc ra thì cho dù anh ở với ai cũng không tự nhiên được, Khương Mặc được thương mà kinh sợ, lo một mình sẽ không thể chăm sóc bé mèo mỏng manh lưu ly này, thế nên mỗi ngày đều gọi hỏi Đường Nghiễn Chi rất nhiều chuyện.

Có đôi khi gọi hỏi cũng phải cẩn thận, chẳng hạn như bây giờ, Mèo Con đã cuộn chăn thành một cục, vùi đầu vào chăn lông mềm mại, gối lên đùi cậu ngủ.

Lúc đầu gọi Đường Nghiễn Chi không được, Khương Mặc bèn tự rót rượu trái cây cho mình. Vì cậu trước kia quá lạm dụng thuốc lá nên bây giờ thiếu một cây cũng không chịu nổi, phải uống rượu không ngừng, đặc biệt là khi đối mặt với mấy chuyện căng thẳng như gọi điện cho cha chồng tương lai, cậu phải dùng chút cồn để lấy thêm can đảm, dù nó có nồng độ thấp đến đâu.

Vì lúc uống không được gây tiếng động quá lớn, nên cậu lấy ống hút mà xài.

Không ngờ rượu còn chưa kịp uống, Đường Nghiễn Chi đã gọi lại, Khương Mặc lập tức thả ly rượu xuống rồi bắt máy.

"Chú ơi, dạo này A Tu hay đá chăn ra, hồi nhỏ cũng vậy hả chú?"

"Cậu với nó ngủ chung chăn thì nó sẽ không đá nữa."

"Con cho anh ấy ăn cháo ngao, bỏ hành anh ấy không chịu ăn, không bỏ anh ấy cũng không chịu ăn, làm sao anh ấy mới chịu ăn ạ..."

"Nó thích mùi hành nhưng không thích hành, lúc cậu nấu cháo xong thì bỏ một xíu hành đảo qua đảo lại trên mặt một chút, sau đó vớt ra là được."

"À dạ...." – Làm đồ ăn cho mèo khó quá, nhưng mà là một bé mèo kén ăn đáng yêu mà. Khương Mặc vừa im lặng nghe vừa nghĩ.

----

Khoảng thời gian cậu làm rất nhiều đồ ăn cho Đường Tu nhưng có vẻ toàn là mấy món anh không thích ăn, ăn chưa được hai ba miếng là nhíu mày chép miệng, để thừa một chén lớn, khiến cho Khương Mặc cứ dồn hết đống đồ ăn đó, dẫn đến cơ bụng muốn tiêu biến đi. Trước kia Đường Tu không có kén chọn như vậy, có gì ăn nấy, giống như cái gì cũng ăn được, cũng không có ghét cái gì, cậu không nghĩ có ngày sẽ bị anh bắt bẻ.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu cũng nghe điện thoại xong, Khương Mặc thở phào nhẹ nhõm, vừa định nhấp một ngụm rượu, lại phát hiện ly rượu rỗng tuếch, ống hút bị cắn bẹp dí.

Cậu hoảng sợ, sau đó lại phát hiện Đường Tu đã tỉnh từ lúc nào, gương mặt đỏ hồng cùng với ánh mắt mơ màng như phủ bởi màn sương, dựa lên vai cậu ngẩn ngơ ợ hơi vài cái, cả người cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, ngồi cũng không đàng hoàng.

"...." – Não Khương Mặc chết lâm sàng một khắc, sau đó gần như muốn gào thét lên, nhưng thực tế là cậu vội chạy lại ôm Đường Tu ngồi lên đùi mình, trong lòng dù có bao nhiêu nôn nóng nhưng vẫn dịu dàng hỏi: "A Tu, sao anh lại đem rượu uống hết vậy? Anh không được uống rượu mà?"

Tuy đó là rượu trái cây có hương thơm ngọt ngào của Nhật Bản, nồng độ cồn rất thấp, nhưng cũng là rượu mà.

Đường Nghiễn Chi sẽ giết cậu mất.

Đường Tu cứ mờ mịt nghe một cách ngây thơ, lông mi khẽ run run, giọng nói nỉ non đầy ấm ức: "Khát...."

"....Xin lỗi anh, xin lỗi, em không hay anh tỉnh." – Khương Mặc đau lòng gần chếtm vội vàng đem đầu Đường Tu vùi vào lòng mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve dỗ dành: "Có khó chịu chỗ nào không anh? Còn muốn uống nước không?"

Đường Tu lắc lắc đầu, ôm lấy bả vai Khương Mặc, vẫn luôn trong lòng cậu lăn qua lộn lại, Khương Mặc vừa dỗ dành vừa vuốt ve cái gáy và dịu dàng nói: "Tắm rửa một cái được không anh?"

Đường Tu gật gật đầu.

Nói là tắm rửa thật ra là cậu muốn dẫn anh đi ngâm thuốc, vì trên người Đường Tu còn rất nhiều vết thương chưa khỏi hẳn, ngâm thuốc có thể bổ trợ phục hồi, nhưng sẽ rất đau, nên rất khó mới lừa anh đi ngâm một lần.

Khương Mặc ở bồn tắm đổ nước thuốc vào, cởi đồ ngủ của Đường Tu ra, đem cả người trắng trẻo trần như nhộng của Mèo Con ngâm vào nước thuốc.

Đường Tu vừa đụng tới nước thuốc thì lập tức nức nở kêu đau, thở hổn hển bắt lấy Khương Mặc không chịu buông tay, đôi mắt vì hơi nước mà càng thêm mơ màng, nhìn qua như đang khóc, kêu vụn vặt từng tiếng Khương Mặc, Khương Mặc, kêu đến mức nội tâm Khương Mặc run rẩy.

Ngày thường dù tắm thuốc có đau nhưng Đường Tu vẫn ngoan ngoãn chịu đựng, hôm nay vì mới uống rượu xong, toàn bộ sự tự chủ đều biến mất, không có Khương Mặc là không chịu, sống chết nắm chặt cậu không chịu buông, nhõng nhẽo vô cùng, phải một hai kéo Khương Mặc vào chung mới chịu.

Khương Mặc không có cách nào, Đường Tu cứ ôm chặt cậu như vậy, nửa người trên không ngâm vào nước sẽ rất dễ cảm lạnh, cậu đành buông tay chịu trói mà cùng vào bồn tắm với anh, không nghĩ tới vừa vào bồn tắm, Đường Tu như người chết vớ được cọc mà nhào qua ôm chặt lấy cậu.

Trên người Đường Tu toả mùi thuốc lẫn hương rượu nồng nàn, thân thể mềm như bông nóng hầm hập, quấn lấy Khương Mặc không kẽ hở, Khương Mặc cảm thấy đầu mình kêu "Ầm" một tiếng, cơ thể không thể không có phản ứng.

Cậu vất vả lắm mới luyện được khả năng kiềm nén dục vọng khi đối mặt với cơ thể trần như nhộng của Đường Tu.

Nhưng cậu không nghĩ tới có tình huống này.

Kiểu này thật sự cậu không nhịn nổi đâu‼!

Khương Mặc nhắm mắt thở hồng hộc, muốn kéo Đường Tu ra giữ khoảng cách, nhưng cậu nhỏ của cậu hưng phấn như thế, Đường Tu đã cảm nhận được từ sớm, hoảng loạn ôm lấy cậu càng chặt, run rẩy nói: "Có thể, có thể....Đừng đi không...."

Nghe giọng nói như thế nũng nịu bên tai, lý trí còn sót lại cuối cùng của Khương Mặc cuối cùng cũng sụp đổ.

----

Khương Mặc cảm thấy có khả năng cao mình sẽ bị Đường Nghiễn Chi giết chết, làm thành canh thuốc thập toàn đại bổ kèm thịt chó băm gừng cho Đường Tu ăn.

Từ ngày hôm đó trở đi, đã hơn mười ngày thân nhiệt Đường Tu hơi cao, làm kiểu gì cũng không hạ, nhìn qua anh thì cũng không giống như khó chịu do sốt, tra trên Baidu thì ra một kết quả duy nhất: Có thể là mang thai.

Óc Khương Mặc quay cuồng một trận, mua que thử thai thử cho Đường Tu gấp, nhìn thấy hai vạch, đầu cậu muốn tăng xông, suýt nữa chết lâm sàng.

Hôm đó vốn dĩ cậu không định bắn vào trong cơ thể Đường Tu, nhưng ở thời khắc quan trọng cuối cùng mà cậu muốn rút ra, Đường Tu lại cuốn lấy cậu....

Vì thế nên....

"Cho nên là giờ cậu đang trách A Tu à?" - Đường Nghiễn Chi hơi hơi nhíu mày.

"Không phải ạ!" - Sắc mặt Khương Mặc trắng bệch, đôi môi run rẩy: "Ý con là, ý con là con không cố ý muốn tổn thương anh ấy, là do con không kiềm chế mình tốt...."

"Nếu cậu không kiềm chế được bản thân thì nên áp dụng biện pháp an toàn chứ." - Đường Nghiễn Chi hơi đỏ mặt.

Đường Trăn ngồi ở bên thấy ba mình không nói nên lời, bèn bổ sung: "Mang bao hoặc uống thuốc đều được."

"Lúc đó....không có kịp." - Giọng Khương Mặc gấp gáp đến mức muốn vấp chữ: "Nếu để anh ấy uống thuốc, con sợ thuốc mạnh quá cơ thể anh ấy sẽ không chịu được....Con nghĩ rằng không đến nỗi...."

Đường Trăn xua xua tay: "Uiss, có thì có à, cũng đâu phải chuyện gì xấu, cậu cứ lo lắng, khẩn trương vậy làm gì?"

Khương Mặc lau trán đang toát mồ hôi của mình, cúi đầu không hé một tiếng.

Đường Nghiễn Chi thở dài, ánh mắt bộc lộ sự đau lòng: "Chú chỉ lo cho cơ thể A Tu, nếu mang thai lúc nãy sẽ hơi vất vả."

"Cũng đúng thật." – Đường Trăn lên tiếng, sau đó chống cằm sốt ruột.

"....Con đi nấu cơm trước." – Khương Mặc nghẹn giọng nói một câu, sau đó lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đường Nghiễn Chi cảm thấy cảm xúc đứa nhóc này không đúng lắm, sắc mặt rất khó coi, ánh mắt đen kịt, đôi môi khô nứt muốn bong da, như là nhiều ngày rồi không ngủ ngon giấc, thật sự rất tiều tuỵ. Ông định hỏi thăm một chút thì cậu đã nhanh chóng kéo cửa đóng lại.

Ông do dự một chút, vẫn cảm thấy có gì không thích hợp cho lắm, bèn đứng dậy đi qua, vươn tay mở cửa.

Ông thấy Khương Mặc nửa đứng nửa ngồi trên quầy bếp, tấm lưng gầy gò căng cứng, run rẩy dữ dội. Trông cậu như đang chịu một áp lực cùng cực nào đó, lúc cả người căng thẳng đến mức không chịu được thì cậu phát ra một tiếng khóc nghẹn ngào nho nhỏ.

Kiểu khóc này không phải khóc vì vui.

Đường Nghiễn Chi bước nhanh qua, thấy Khương Mặc đang nắm trong tay một con dao gọt trái cây, cậu dùng sức nắm chặt, máu từ đó chảy ra, cả bồn bếp đều là máu.

Đường Nghiễn Chi kinh sợ nói: "Cậu làm gì vậy? Buông tay ra!"

"Chú, chú ơi...." – Giọng Khương Mặc khàn khàn như có máu nghẹn ở họng, đôi mắt cũng đỏ ngầu đầy tơ máu, bị hoảng sợ bởi sự xuất hiện bất ngờ của Đường Nghiễn Chi, cậu dùng ống tay áo của mình lau lung tung trên mặt, lại phát hiện mình không thể kiềm nén cảm xúc bản thân, bèn vội vàng thở hổn hển cố gắng nói thật rõ ràng: "Chú, chú ra ngoài nghỉ ngơi đi....Con ở đây, không, không sao hết."

"Tôi bảo cậu buông tay!" – Đường Nghiễn Chi nôn nóng.

Khương Mặc liều mạng lắc đầu, giọng nói đứt quãng: "Chú đừng để ý đến con, đừng để ý đến con được không? Con khó chịu lắm, con không còn cách nào hết....Con rối rắm lắm....Con không cắt rau củ tốt được, nhưng A Tu vẫn chưa ăn cơm...."

Đường Nghiễn Chi không thể nhịn được nữa, bước tới nắm cổ tay Khương Mặc kéo mạnh ra, nhân lúc cậu không kịp trở tay vội lấy con dao ném ra xa, nhanh chóng cầm máu cho Khương Mặc, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Cậu biết chú với Trăn Trăn đều không có ý muốn trách cậu, có đứa bé không phải chuyện xấu, tụi chú chỉ sợ A Tu vất vả, chú biết cậu cũng sợ A Tu vất vả, nhưng không đến mức xảy ra chuyện này, chú cần cậu giải thích."

Khương Mặc hơi kiệt sức mà chống tay lên quầy bếp rồi từ từ ngồi xuống sàn, ánh mắt vô hồn ngây ngốc, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Chú ơi, Tiểu Đường là người thân ruột thịt đầu tiên của con từ khi con có ký ức, là cốt nhục máu mủ đầu tiên của con."

"Con không nhớ dáng vẻ cha mẹ ruột của mình, cũng không có họ hàng thân thích, từ lúc nhỏ con đã lớn lên ở nhà cha nuôi, nhưng con biết đó là nhà cha nuôi, không phải của con."

"Con sống bao năm qua, chỉ có A Tu là muốn cho con một gia đình. Con không biết một gia đình thật sự là như thế nào, nên dựa theo mô tả của phim truyền hình, cùng người mình yêu bên nhau, cùng nhau sinh một đứa nhỏ, có tình yêu có huyết thống, đó là một gia đình."

"A Tu vẫn luôn muốn cho con một gia đình hoàn chỉnh, cho nên anh ấy luôn cố gắng che chở Tiểu Đường...."

Giọng nói Khương Mặc bỗng nhiên nghẹn ngào vô cùng, cậu vùi mặt mình vào trong khuỷu tay, thống khổ thu người lại: "Anh ấy thật sự....Chịu rất nhiều đau khổ mới sinh được Tiểu Đường ra....Lúc con tắm rửa cho anh ấy, phát hiện sau gối anh có một vết thương lõm xuống....Đó là dấu vết khi viên đạn ghim vào thành...."

"Anh ấy đối với con tốt như vậy."

"Nhưng con lại luôn làm tổn thương anh ấy, đến bây giờ con vẫn tổn thương anh, vẫn đòi hỏi những thứ từ anh ấy."

Khương Mặc gần như cuộn tròn mình lại như một cái kén, thế nên cậu không để ý tới, Đường Tu đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào, ngẩn ngơ nhìn con dao đang dính máu Khương Mặc hồi lâu, trong đầu hiện ra nhiều hình ảnh rắc rối phức tạp, sắc mặt của anh càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt mơ màng phủ đầy sương chậm rãi tan đi.

Khương Mặc cũng không biết Đường Tu đang đi về phía mình, bước đi phiêu lãng nhưng kiên định, cho đến khi cậu có cảm giác được ai đó nhẹ nhàng ôm chặt, từ lúc người kia mang thai, trên người lúc nào cũng thoang thoảng hương sữa êm dịu, mỗi lần được làn hương đó ôm lấy, cậu đều bị sự ấm áp của nó mà rơi giọt lệ chua xót.

Khương Mặc ngẩnng đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt dịu dàng của Đường Tu, đôi mắt anh đẫm lệ, ánh mắt hình như có gì đó không giống lúc trước, nhưng nhất thời lúc này Khương Mặc không biết được là khác chỗ nào.

Cho đến khi Đường Tu cẩn thận nâng bàn tay băng nó của cậu lên, nhẹ nhàng vuốt ve xương gò má gầy gò của cậu, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào, cố hết sức nói với cậu một câu dài nhất, rõ ràng nhất từ trước tới giờ.

"Mới có mấy ngày anh không gặp đứa nhóc của mình mà nó đã gầy như vậy sao."

Khương Mặc ngây dại, rốt cuộc cậu cũng biết được không giống ở chỗ nào: "A Tu....?"

"Em không ăn uống đàng hoàng sao?" – Nước mắt trong mắt Đường Tu cứ tuôn trào, nhưng anh không quan tâm, vẫn luôn nhìn Khương Mặc: "Do ăn không nổi hay không ai cho em ăn? Sao lại gầy như vậy....Anh đau lòng lắm...."

Khương Mặc hình như cũng choáng váng theo những lời nói đó, cậu cũng không biết bản thân mình cũng đang rơi lệ, chỉ giương mắt ngơ ngác nhìn từng hành động cử chỉ của Đường Tu không chớp mắt, sợ đây chỉ là một giấc mộng hoặc do ảo giác của cậu mà ra.

"Em nhớ Tiểu Đường....Đúng không? Hồi nãy anh vừa mơ thấy con bé, nó nói là nó mới đi chơi ở chỗ khác một chút, bây giờ đã về rồi." – Bàn tay Đường Tu nắm lấy tay Khương Mặc nhẹ nhàng đặt tay cậu vào bụng dưới ấm áp của mình, nói từng chữ chậm rãi rõ ràng nhưng giọng nói lại dịu dàng như lông vũ cọ vào tai cậu: "Ở ngay đây."

"A Tu ---- Em xin lỗi, rất xin lỗi...." – Người bây giờ nói đang nói từng chữ không rõ ràng, câu cú lộn xộn ngược lại là Khương Mặc.

"Không liên quan gì hết." – Đường Tu ôm lấy đầu cậu, động tác dịu dàng trấn an: "Bây giờ tụi mình về nhà rồi, không liên quan gì hết nữa, được không em?"

Khương Mặc hít hít mũi mạnh bạo, cũng không quan tâm bản thân đang nước mắt nước mũi tèm lem, đột nhiên rướn người lên, đảo khách thành chủ đỡ chiếc cổ mềm mại yếu ớt của Đường Tu, hôn lên đôi môi ngọt ngào lạnh lẽo của anh, Đường Tu thì vụng về đáp lại cậu một cách dịu dàng đầy bao dung.

Sau nụ hôn ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, Khương Mặc áp vào trán Đường Tu, cố gắng kiềm chế cảm xúc lại, nghẹn giọng thì thầm: "Em cảm giác lâu lắm rồi không được thấy anh."

"Không phải." – Đường Tu ngẩng đầu, mở to đôi mắt đẫm lệ mang theo chút trách móc về phía cậu, giọng nói lúc này lại xen lẫn một chút ấm ức: "Anh luôn ở đây, chỉ do cậu không để ý tới anh, nói chuyện với em thì em không trả lời, còn đuổi cổ anh đi."

"Xin lỗi....Rất xin lỗi bảo bối...." – Khương Mặc đau lòng gần chết, liên tục xin lỗi một cách lộn xộn.

Đường Tu bị từ "bảo bối" thốt ra từ giọng nói kia khiến không chỉ đôi mắt anh đỏ hoe mà tai anh cũng ửng đỏ, nhất thời không dám nhìn Khương Mặc, thẹn thùng nhỏ giọng lầm bầm: "Sao mà sến sẩm vậy, bảo bối mà cũng nói ra được...."

Khương Mặc rưng rưng nước mắt nở nụ cười, vuốt ve lỗ tai đang ửng đỏ của Đường Tu, thì thầm dỗ dành: "Là tại em không tốt, khiến bảo bối của em chịu nhiều uất ức rồi."

"Anh không trách em mà." – Đường Tu rũ mi đáp lại, một hồi thật lâu, đột nhiên anh lại nói bằng một giọng yếu ớt gần như không thể nghe thấy được: "Anh sợ em không cần anh nữa."

"Từ trước tới giờ....Không ai thích anh hết. Anh làm cái gì cũng không tốt. Có gì sai em cứ nói với anh, anh sẽ xin lỗi em, rồi sửa sai liền." – Cảm giác bất an mãnh liệt chợt ập tới, sắc hồng trên mặt Đường Tu biến mất, ngón tay tái nhợt sẽ sờ soạng ôm lấy Khương Mặc, cổ họng chợt nghẹn thắt, khó khăn lắm mới nói tiếp được: "Đừng không cần anh."

"Sẽ không." – Khương Mặc đau lòng đến mức không biết làm sao cho đúng, không ngừng vuốt ve cái gáy Đường Tu, nhẹ nhàng hôn lên dầu gội thơm mùi sữa của anh: "Em sẽ không bỏ lại anh đâu."

Cảm giác an toàn Mèo Con đang mang thai gần như đã chạm đáy, anh vẫn luôn dựa vào Khương Mặc, không nói gì cũng không cử động một chút, chỉ cứ nắm chặt tay áo Khương Mặc không buông, Khương Mặc thử đem tay anh kéo ra, anh nhạy cảm run lên, nhưng không kháng cự, thật sự rất ngoan ngoãn và yên lặng.

Khương Mặc thở dài, ôm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của người đó bằng hai bàn tay đang băng bó của mình: "Quần áo em nắm thoải mái lắm à?"

Đường Tu lắc lắc đầu, cẩn thận nắm lại Khương Mặc.

"Em có kêu một người tới, lát nữa sẽ ăn cơm với tụi mình." – Khương Mặc dùng giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng như đang kể chuyện trước giờ đi ngủ cho đứa nhỏ nghe khẽ thì thầm vào tai Đường Tu: "Nó rất nhớ anh...."

----

Khương Mặc còn chưa dứt lời, phòng khách vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó là Khương Thành đang vui sướng la làng lên: "Chị dâu! Chị dâu ơi! Em tới rồi! Anh đang đâu vậy?"

Cả người Đường Tu nháy mắt cứng đờ, không tin nổi mà nhỏ giọng kêu A Thành một cái, sau đó khó khăn chống người rời khỏi lồng ngực Khương Mặc, Khương Mặc đỡ anh đang thất tha thất thểu đi ra.

Khương Thành biết được Đường Tu đang ở phòng bếp, cũng tung ta tung tăng chạy tới, cậu vốn định tạo không khí vui vẻ, nhưng khi thấy Đường Tu, nhìn anh gầy yếu đến mức Khương Mặc phải đỡ, còn khuôn mặt tái nhợt của anh dịu dàng cười với cậu, nước mắt cậu không kìm được mà tuôn trào, miệng đang cười chưa thu lại được thì mếu lại khiến bộ dạng khóc không ra khóc mà cười cũng chẳng ra cười, biểu cảm vừa buồn cười vừa thấy thương, khiến Đường Trăn đứng bên cạnh mắc cười gần chết.

Đường Tu vươn bàn tay gầy gò tinh tế của mình khẽ vuốt lên mái tóc ngắn cũn của Khương Thành, cẩn thận vuốt phẳng những lọn tóc rối của cậu. Đôi môi tái nhợt không chút máu của anh khẽ nhếch lên, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể run rẩy gọi "A Thành"

Cuối cùng Khương Thành cũng không nín được, há miệng oà khóc như đứa trẻ.

"Chị dâu ---- Huhu, oa oa‼ Em nhớ anh lắm, thật sự rất nhớ anh‼" – Nước mắt nước mũi Khương Thành tèm lem, ánh mắt mong mỏi được Đường Tu ôm lấy, lại lấm lét hơi rụt rụt tay lại, liếc nhìn sắc mặt của anh trai: "Anh ơi....Em, em, em ôm chị dâu được không...."

"Nhẹ nhàng thôi." – Khương Mặc nhẹ giọng dặn dò: "Đường Tu đang mang thai."

Được cho phép, Khương Thành gật đầu như giã tỏi, vừa cẩn thận vừa kích động gần chết mà ôm lấy Đường Tu, giọng nói quang quác kể cho anh nghe mình nhớ anh thế nào.

"Chị dâu ơi, em nhớ anh lắm hức hức hức, anh có nhớ em không?"

Đường Tu run rẩy thở dồn dập, vẫn không nói nên lời như cũ, chỉ cố hết sức gật đầu, hai chân suy yếu dần dần không đứng nỗi.

"Được rồi A Thành, em buông tay đi." – Khương Mặc ôm lấy Đường Tu từ tay Khương Thành, ôm chầm vào lòng mình.

Bây giờ Mèo Con vẫn còn yếu ớt lắm, hơn nữa còn đang mang thai, nên cảm xúc bây giờ hơi bị kích động một chút.

Anh dựa vào ngực Khương Mặc, giọng nói vẫn nỉ non mơ màng nói linh tinh ngốc nghếch: "A Thành, rất xin lỗi.", lông mi thì ướt nhẹp, mắt thì vẫn rơm rớm nước mắt chực trào ra.

Khương Mặc nhẹ nhàng hôn hôn lên mắt Đường Tu, nói với Khương Thành đang bị doạ sợ: "Không sao hết, A Thành, em ngồi đây trước, anh dẫn anh ấy lên nghỉ một chút, ngủ một giấc là ổn."

Khương Thành cùng cái mũi ửng đỏ do khóc của cậu liên tục gật lia lịa: "Em còn tưởng em ôm chị dâu tới bị thương luôn...."

Đường Trăn thấy bộ dạng của cậu thật sự rất đáng yêu, vừa uống sữa chua vừa không sợ lửa cháy chưa to mà đứng châm thêm dầu vào: "Nãy cậu dùng lực mạnh quá đó, xíu nữa anh cậu xuống xử đẹp cậu liền."

Khương Thành dụi dụi mắt khổ sở: "Nếu đúng là do em làm, anh trai muốn xử em sao cũng được."

Nói rồi lại dụi dụi, càng dụi nước mắt càng chảy ra, dụi một hồi Khương Thành quyết định ngồi xổm xuống, khóc hu hu ngon lành.

Đường Trăn: "...."

Hình như việc chọc cho người ta khóc làm cô hơi bối rối, cô yên lặng ôm bụng đứng dậy, lấy một tờ giấy đưa qua cho Khương Thành, Khương Thành nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cô không khỏi sáng ngời.

Nãy giờ không nhìn kỹ đứa nhóc này, lại gần thấy mặt mũi khi lớn cũng không tệ, còn khóc tới mức hoa lê đái vũ như một bé gái xinh đẹp.

Cô định nói thêm cái gì, Khương Mặc đang khóc thút tha thút thít đã mở miệng trước: "Chị lớn lên nhìn đẹp ghê, chị là em gái chị dâu hả?"

Đường Trăn hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Ừa đúng rồi."

"Cảm ơn khăn giấy của chị." – Khương Mặc cầm khăn giấy xì mũi vào đó, rồi hít hít mũi mạnh bạo, dùng sức đến nổi gần nữa khuôn mặt đều nhăn nheo: "Để em đỡ chị qua kia ngồi, đừng để mệt."

"Oke em." – Đường Trăn vừa đáp ứng vừa nghĩ, một người như vậy mà đứng đầu công ty hàng trăm tỷ thật à?

Thú vị nhỉ, chơi được nè.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra chỉ cần Khương Mặc ở bên, chuyện của Tiểu Đường đối với A Tu cũng không qua đau khổ đến mức này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.