Đường Tu chỉ chịu ở với Khương Mặc.
Anh không muốn về nhà ba mẹ, ngoài Khương Mặc ra thì cho dù anh ở với ai cũng không tự nhiên được, Khương Mặc được thương mà kinh sợ, lo một mình sẽ không thể chăm sóc bé mèo mỏng manh lưu ly này, thế nên mỗi ngày đều gọi hỏi Đường Nghiễn Chi rất nhiều chuyện.
Có đôi khi gọi hỏi cũng phải cẩn thận, chẳng hạn như bây giờ, Mèo Con đã cuộn chăn thành một cục, vùi đầu vào chăn lông mềm mại, gối lên đùi cậu ngủ.
Lúc đầu gọi Đường Nghiễn Chi không được, Khương Mặc bèn tự rót rượu trái cây cho mình. Vì cậu trước kia quá lạm dụng thuốc lá nên bây giờ thiếu một cây cũng không chịu nổi, phải uống rượu không ngừng, đặc biệt là khi đối mặt với mấy chuyện căng thẳng như gọi điện cho cha chồng tương lai, cậu phải dùng chút cồn để lấy thêm can đảm, dù nó có nồng độ thấp đến đâu.
Vì lúc uống không được gây tiếng động quá lớn, nên cậu lấy ống hút mà xài.
Không ngờ rượu còn chưa kịp uống, Đường Nghiễn Chi đã gọi lại, Khương Mặc lập tức thả ly rượu xuống rồi bắt máy.
"Chú ơi, dạo này A Tu hay đá chăn ra, hồi nhỏ cũng vậy hả chú?"
"Cậu với nó ngủ chung chăn thì nó sẽ không đá nữa."
"Con cho anh ấy ăn cháo ngao, bỏ hành anh ấy không chịu ăn, không bỏ anh ấy cũng không chịu ăn, làm sao anh ấy mới chịu ăn ạ..."
"Nó thích mùi hành nhưng không thích hành, lúc cậu nấu cháo xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3566861/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.