Chương trước
Chương sau
Hôm đó, vì Đường Tu suy nhược quá nhiều, Khương Mặc mới hôn hôn mấy cái thì thấy người trong lòng không đứng nổi, vừa bế lên thì anh đã bất tỉnh, không lau sau đón thì hâm hấp sốt.

Bác sĩ vừa chẩn đoán sơ bộ, chỉ định thẳng Khương Mặc là tên đầu sỏ gây tội, trước đó cậu bị đau dạ dày nhưng bị sốt do chưa khỏi hẳn.

Đường Nghiễn Chi không nghĩ mình vừa đi xử lý chút công việc gấp thì lúc về đã có chuyện xảy ra. Nhìn bộ dạng gầy gò tái nhợt của Khương Mặc, tuy ông không nhẫn tâm nói những lời khó nghe nào, nhưng cũng không an ủi cậu một câu.

Khương Mặc bị xuất huyết dạ dày mấy ngày trước giờ mới ổn, vừa hơi khỏi bệnh lập tức mang cơm cho Đường Tu ngày ba bữa, canh ở phòng bệnh từ sáng đến tối. Tuy bây giờ hơi kiệt sức, nhưng lúc Đường Tu tới, cậu vẫn cố gắng đứng lên, căng người đứng thẳng, sợ chỉ hơi thả lỏng thì cơ thể sẽ không chịu nổi.

Thẩm Kham Dư thấy Khương Mặc căng thẳng đến nỗi thở khò khè, bèn an ủi cậu: "Cậu đừng căng thẳng quá, chú Nghiễn Chi trước giờ tính tình ôn hoà lắm, anh chưa thấy chú ấy mắng ai bao giờ đâu."

Khương Mặc nghe vậy thì chỉ cười khổ: "Là tại anh không biết em đã gây ra chuyện trời đánh gì đâu, đến khi anh biết, anh sẽ không nói đỡ em nữa."

Cố Ngôn Sênh đứng kế bên đang cho Hồ Lô Nhỏ uống sữa nói: "Em ấy biết."

Khương Mặc lau lau mồ hôi trên cằm, ngẩn người "Hả" một tiếng.

"Ừ." – Thẩm Kham Dư gật gật đầu, sắc mặt dần nghiêm túc lại: "Cho nên anh sẽ không nói đỡ cho cậu, anh chỉ hy vọng lần này cậu sẽ dũng cảm hơn một chút, bất luận vì lý do gì, đều không để anh A Tu đau khổ lần nữa."

"Chú trước giờ đều rất tôn trọng A Tu." – Cố Ngôn Sênh tiếp lời: "Tôi có thể nói cho cậu biết, cho dù chú ấy không thích cậu cỡ nào, chỉ cần A Tu còn nguyện ý ở bên cậu, chú ấy sẽ không ngăn cản."

"Đúng vậy, nhưng cậu phải làm sao để chú thích cậu nữa." - Thẩm Kham Dư nghiêm nghị nói: "Nếu không sau này không cho cậu ôm Hồ Lô Nhỏ nữa."

Khương Mặc bật cười, có hơi bất lực muốn xoa đầu Thẩm Kham Dư, Thẩm Kham Dư uốn éo né tránh, cậu bèn chậm chạp thu tay về, tiện thể ấn ấn chỗ thượng vị đang đau, cúi đầu trầm mặc giọng khàn khàn: "Vậy hai người về nhà trước nghỉ đi, trời cũng khuya rồi."

Cố Ngôn Sênh thấy Thẩm Kham Dư cũng không còn chuyện gì muốn nói với Khương Mặc nữa, nên cũng không định ở lại thêm, vẫn vợ và con về tổ ấm của mình.

Khương Mặc luôn đứng ở cửa phòng bệnh, nếu đau quá không chịu nổi thì ngồi xổm xuống một xíu để xoa xoa dạ dày, kiểu gì cũng không dám ngồi bệt xuống, sợ lát nữa Đường Nghiễn Chi có ra, cậu muốn đứng cũng không đứng nổi.

Cậu nhắm mắt chịu đựng cơn đau này hồi lâu, khó khăn lắm mới đứng thẳng nổi, cùng lúc đó cửa phòng bệnh được đẩy ra.

Khương Mặc bị hoảng sợ, tay vẫn đang cầm túi áo len chứa bình tro cốt của Tiểu Đường trong đó chợt run lên, làm chiếc bình nhỏ rơi ra, cậu cuốn quít khuỵu gối tính nhặt, nhưng do động tác chậm chạp, Đường Nghiễn Chi đã khom lưng giúp cậu nhặt lên.

"Là Tiểu Đường đúng không?" - Đường Nghiễn Chi nắm chiếc bình nhỏ trong lòng bàn tay, nghẹn ngào hỏi.

Khương Mặc nhìn Đường Nghiễn Chi một cách ngơ ngác, đôi môi trắng xám khẽ nhếch lên, không biết phải nói gì lúc này.

Đường Nghiễn Chi cũng không hỏi tiếp, chỉ đem bình trả Khương Mặc. Cái kiểu bình như vậy ông cũng có một cái, chỉ là bên trong không có gì, vì ông mà tro của đứa bé kia cũng không còn (*).

(*): Chi tiết này theo mình nghĩ là đứa con của Tân Nguyện bị sảy. Vì trước tiên Đường Nghiễn Chi cưới Tân Nguyện để bảo vệ danh tiếng của bà, do bà đã có con với Cố Quân?(ba của Cố Ngôn Sênh) (chi tiết này mình không chắc lắm). Thông tin này mình lấy trong truyện "Trở lại tới" của tác giả, truyện này mình chỉ đọc sơ lâu rồi nên một số thứ không chắc, nếu sai mn cmt nhẹ nhàng để mình sửa nha.

"Nếu không khoẻ thì cậu cứ ngồi nghỉ đi." – Ông chỉ vào ghế dài bên cạnh.

Khương Mặc nắm chặt bình trong tay, nhìn Đường Tu một cách tha thiết: "Chú ơi, con nghỉ đủ rồi, chú cần con giúp gì không?"

Đường Nghiễn Chi trầm mặc nhìn cậu, ngoại từ con ngươi đen nhánh lộ vẻ mệt mỏi, ngoài ra không nhìn thêm được gì khác.

"Con....đi mua đồ ăn tiếp giúp, hồi nãy bác sĩ có tới đưa đơn thuốc mà chỉ có mình con, nên để con đi lấy luôn." – Khương Mặc để hai cái túi lại, muốn đưa cho Đường Nghiễn Chi, nhưng không biết ông có nhận hay không, nên cứ tần ngần đứng mãi không đi.

Đường Nghiễn Chi nhìn bộ dạng đầy do dự và bất an của cậu, ông khẽ thở dài: "Không biết Trăn Trăn có nói với cậu chưa, là tôi nói với cậu khi nào khoẻ rồi hẳn tới?"

Khương Mặc khó khăn nhấc vai lau mồ hôi trên cằm: "Dạ có."

Đường Nghiễn Chi nhận lấy mấy cái túi trong tay cậu: "Sao lại không nghe lời vậy?"

"....Dạ xin lỗi chú." – Khương Mặc thở hỗn hển cố chịu đựng cơn đau, nhưng đôi môi vẫn không kìm được mà run rẩy: "Những chuyện con làm....chắc chú biết rồi....Con...."

Đường Nghiễn Chi không để cậu nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng ngắt ngang cậu: "Vậy sau này cậu vẫn làm những chuyện đó à?"

Khương Mặc sửng sốt hồi lâu, sau đó đột ngột hoàn hồn lại mà liên tục lắc đầu: "Không, sẽ không! Nếu không con sẽ không trở về tìm A Tu, con lúc đó, vì...."

Những hồi ức xám xịt đó giống như bão cát trên nền trời đen liên tục cuốn lấy đất đá mà đập thẳng vào mặt, đôi mắt Khương Mặc đau xót, cổ họng nghẹn ngào, nói không thành tiếng.

"Nếu cậu đã nghĩ đến tương lai tốt đẹp như thế nào thì cứ vậy mà làm, không cần vướng bận những chuyện đã qua nữa." – Khuôn mặt tái nhợt vốn đang lạnh lùng của Đường Nghiễn Chi thoáng chốc hiện lên một chút dịu dàng: "Cậu phải bảo vệ A Tu, nhưng tuyệt đối không phải bảo vệ bằng cách đẩy nó ra xa vì nguy hiểm, thế giới này những người nguy hiểm nhiều hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, thứ có thể vượt qua sự kiểm soát của cậu cũng rất nhiều. Chỉ cần cậu nắm chặt nó, nói cho nó nghe hai người sẽ phải trải qua cái gì, nó vẫn sẽ luôn ở bên cậu, cũng biết tự bảo vệ mình thế nào."

"Nó là một con người dũng cảm, nó sẽ càng dũng cảm hơn vì cậu."

"Nhưng nó cũng là một đứa nhát gan, thiếu cảm giác an toàn, một khi cậu đẩy nó ra xa, có thể....nó sẽ không dám lại gần cậu."

Khương Mặc như một đứa bé ngoan mà lắng nghe Đường Nghiễn Chi nói, tầm mắt dần nhoè đi, đến khi miệng nếm được vị mặn mới hấp tấp lau đi chất lỏng đang chảy dài trên mặt.

Đường Nghiễn Chi nhìn đôi mắt Khương Mặc đang đỏ hoe và ngân ngấn nước, trầm giọng cười nhẹ vài tiếng, vươn tay xoa đầu cậu.

Khương Mặc vì được thương mà vừa mừng vừa lo, đôi mắt mở to, liên tục thở gấp, bộ dạng như một con chó lớn.

Đường Nghiễn Chi thu tay lại rồi nói: "Tôi nghe Trăn Trăn nói, cậu mới hai mươi sáu tuổi thôi....Đã là một đứa trẻ ngoan rồi. Nhưng A Tu nói cậu còn trẻ mà thương tích đầy mình như thế, nên về sau cậu phải nhớ kỹ, phải bảo vệ tốt bản thân. Bây giờ, bản thân cậu đang có bệnh, phải về sớm nghỉ ngơi."

Khương Mặc ấp úng nhìn Đường Nghiễn Chi, hít hít mũi một cách khó khăn: "A Tu, anh ấy....nói với chú khi nào?"

Đường Nghiễn Chi lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho cậu: "Lúc cậu không có ở đây, nó thường xuyên nói về cậu, nhưng nó chưa bao giờ nói tên cậu là gì, chỉ cứ kêu cậu là đứa nhóc, đứa nhóc mãi."

Khương Mặc lấy giấy che mũi miệng lại, nhưng chưa kịp xì mũi, khi nghe chuyện Đường Nghiễn Chi kể, cậu dịch lên mắt, tờ giấy vốn khô ráo mềm mại đã bị thấm nước từ nơi nào đó chảy ra.

"Nó thích cậu rất nhiều, cậu đối với nó khác với mọi người." - Giọng nói Đường Nghiễn Chi dịu dàng, nhưng cũng xen lẫn chút nghẹn ngào: "Tôi đã từng là người ba thất bại, cậu đừng giống tôi."

----

Sau khi Đường Tu hạ sốt, trạng thái tinh thần vẫn không hồi phục hoàn toàn, lúc có thể nhận ra mọi người, lúc thì không, nhưng anh chỉ hoàn toàn nhận ra Khương Mặc, thì vô cùng dựa dẫm vào cậu, chỉ cần Khương Mặc ở đây, những lời người khác đều như nước đổ đầu vịt, phản ứng đầu tiên là trốn sau Khương Mặc.

Nhưng chuyện tốt là phản ứng bài xích không còn kịch liệt như trước nữa, rất ít khi xuất hiện tình trạng mất kiểm soát, đa phần đều ngây ngây ngốc ngốc, khi hơi có trạng thái tinh thần không đúng, đều được Khương Mặc dỗ về bình thường.

Tổng thể có thể coi như là tiến triển tốt, bác sĩ ký giấy cho Đường Tu xuất viện, còn nói đùa rằng đợt sốt này đúng thật là chuyện tốt.

Do lúc Đường Tu xuất hiện, cơ thể Khương Mặc vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nên việc đỡ Đường Tu xuống giường, cõng Đường Tu đi lại, bế Đường Tu lên xe căn bản đều là công của Cố Ngôn Sênh. Khương Mặc mặc áo lên nâu đậm mà Đường Tu đan cho, đứng kế bên húp chén canh dưỡng dạ dày mà Đường Nghiễn Chi hầm cho, hai mắt trừng to như đáy chuông nhìn Cố Ngôn Sênh chòng chọc, như muốn tặng cho Cố Ngôn Sênh hai lỗ thủng.

Chờ Đường Tu được bế lên xe xong, Khương Mặc lập tức chạy sáp lại ôm lấy bảo bối mà mình yêu thương nhất, không chút khách khí mà đạp Cố Ngôn Sênh một phát ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.

Lúc này Đường Tu đang ngủ mơ mơ màng màng, so với lúc trước thì miễn cưỡng xem là ngủ khá ngon, Khương Mặc đắp cho anh chiếc chăn, để anh gối lên đùi mình mà ngủ.

Làn da của Đường Tu bẩm sinh đã trắng muốt, do giờ đang bệnh nên nhìn càng xanh xao hơn, mỏng manh như một con búp bê thuỷ tinh xinh đẹp. Khương Mặc càng nhìn càng ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được mà hôn xuống mí mắt anh.

Đường Tu khẽ nhăn mũi, nửa tỉnh nửa mê mà mở mắt, bị quấy rầy mất giấc cũng không cau có, mà lại dùng đôi môi lạnh lẽo của mình khẽ chạm chạm vào cằm Khương Mặc.

Trái tim Khương Mặc tê dại, lập tức hôn lên má trái Đường Tu.

Đường Tu liền thuận theo cậu mà hơi nghiêng đầu, đôi môi vừa vặn cọ lên má trái Khương Mặc.

Lòng Khương Mặc nháy mắt như nở hoa, nhịn không được mà nâng cái gáy nóng hổi của Mèo Con lên, cọ tới cọ lui trên chóp mũi anh, cứ tưởng cọ vài cái thì anh lại tiếp tục chìm trong giấc ngủ, nào ngờ cọ đến khi có cảm giác thì thấy anh nắm lấy tay áo mình càng lúc càng chặt, cho đến khi cậu phát hiện thì ảnh đã mở đôi mắt mơ màng nhìn cậu, giống như đang nhìn một hình ảnh hư ảo nào đó.

"Đừng đi mà." – Anh vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, khoé mắt ửng đỏ, nói chuyện mang theo giọng mũi, mơ mơ màng màng thốt lên ba chữ trong uất ức vô cùng.

Khương Mặc không biết anh đã khổ sở thế nào, còn chưa kịp hỏi thăm anh, ngoài cửa xe đột nhiên vang lên một tiếng súng thật to, đồng tử Đường Tu nhanh chóng co rút lại, cả người giật mình kinh hãi, ôm chầm lấy Khương Mặc thật chặt.

Mới đầu Khương Mặc nghĩ anh sợ hãi, nhưng khi anh vừa nhào vào lòng cậu, ngay sau đó anh đã lập tức dùng tay bảo vệ đầu cậu.

Anh muốn bảo vệ cậu.

Thật ra anh rất sợ, cả người cứ run rẩy không ngừng, cảm tưởng như sư run rẩy lan đến tận xương tuỷ, nhưng lại dùng toàn bộ sức lực che chở cho cậu.

Khương Mặc chợt nhớ khi Tiểu Thu làm nhiệm vụ, bình thường anh cứ cắm mặt đi sau cậu, nhưng khi nghe tiếng súng, anh lại lập tức chạy lên phía trước.

Chân anh không được tốt, muốn theo kịp cậu thì phải đi rất nhanh, cũng rất khó khăn và đau đớn, anh vẫn luôn đau đến mức cứ hít thở nặng nhọc, lúc sau lại càng nghiêm trọng hơn, mồ hôi tuôn ra như tắm, chỉ cần anh đứng ở đâu, mặt đất chỗ đó đều có một vũng nước.

Khi anh chạy lên phía trước cậu, lúc kết thúc nhiệm vụ trở về xe, đầu gối anh đã sưng thật to, đau đến mức không làm gì nổi, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, đôi môi tái nhợt do mất máu, hơi thở yếu ớt nhưng nặng nề.

Khương Mặc lại châm chọc: "Đi đường mà đã như vậy, chắc không kéo chân sau đâu ha."

Cậu không biết anh không nghe thấy hay không trả lời được, chỉ nhẹ nhàng thở hổn hển, lấy ra quyển sổ luôn mang theo bên mình, viết một câu: Cậu có bị thương không?

Khương Mặc không quan tâm anh.

Anh lại viết: Sau này nghe tiếng súng thì phải cẩn thận một chút.

Khương Mặc nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, vừa cảm thấy anh thật vô tri cũng thật buồn cười, bởi vì cậu biết nhưng kiểu thương tật đó sẽ không dễ dàng chạm tới cậu, tay cậu đã nhuốm máu của quá nhiều người rồi.

Nhưng Tiểu Thu không biết, mà Đường Tu cũng không.

Anh không nói cho cậu biết cái gì, nên cái gì cậu cũng không biết.

Anh chỉ biết bảo vệ cậu.

Khương Mặc không dám nhớ lại tiếp nữa, cũng không dám tưởng tượng thêm, nếu lúc ấy viên đạn bắn trúng Đường Tu, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Cũng có thể viên đạn đã bắn trúng anh, chỉ là anh không nói, cũng không dám kêu đau, chỉ yên lặng giấu mình trong một góc, lặng lẽ lấy viên đạn trong người mình ra, băng bó vết thương của mình, sau đó lại trở về bên cậu như không có gì.

Cậu không dám nghĩ tiếp.

Sau khi xác nhận với Cố Ngôn Sênh tiếng súng ngoài đường xuất phát từ âm thanh thu phóng của tiết mục biểu diễn ở quảng trường ngoài trời, Khương Mặc thử trấn an Đường Tu, nhưng Đường Tu lại ôm lấy cậu ngày càng chặt.

"Không cần đi, đừng đi nữa...." - Giọng anh run rẩy khôn cùng: "Sẽ bị thương đó....Em không được đi...."

"A Tu, anh nghe em nói, em không đi đâu cả, chỉ ở đây chăm sóc anh thôi." – Khương Mặc cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, dùng chất giọng nhẹ nhàng mà giải thích cho anh: "Không bị thương, cũng không có người làm em bị thương đâu, anh đừng lo lắng."

Cậu lặp lại rất nhiều lần, Đường Tu mới tạm miễn cưỡng hơi thả lỏng, nhưng tay vẫn kiên quyết ôm chặt bảo vệ đầu Khương Mặc, như chim sợ cành cong mà quan sát khung cảnh xung quanh.

Viền mắt anh đỏ hồng, khoé mắt đẫm lệ, trên mặt toàn là nước mắt, Khương Mặc đau lòng ôm lấy anh hôn lên đôi mắt anh vài cái, nước mắt anh lại trào ra thêm.

Anh có thể khóc được, đối với Khương Mặc là một sự may mắn, bởi vì Mèo Con của cậu rất lâu trước kia muốn khóc cũng không hề khóc, đôi mắt cứ đỏ hoe, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

Mèo Con nức nở từng tiếng, hôn hôn Khương Mặc, sau đó lại ôm lấy cậu, lẩm bẩm nói: "Anh hôn hôn em....Em đừng đi nữa...."

"Anh dẫn em về nhà được không....Nấu cho em mấy món ngon, dạo này anh làm được nhiều món lắm....Có tiến bộ rồi...." – Anh tựa vào vai Khương Mặc nghẹn ngào cầu xin, khiến Khương Mặc cảm giác được vùng áo ở vai ướt một mảng: "Chúng mình về nhà đi....Về nhà, rồi cùng nuôi lớn Tiểu Đường....Em sẽ không bị thương nữa...."

Cảm xúc kiềm nén Khương Mặc vốn đang trên bờ vực cuối cùng cũng không kiềm được nữa.

Anh hôn hôn em, em đừng đi nữa.

Đây là do trước khi mỗi lần cậu phải đi, thường nói giỡn với anh rằng nếu anh hôn hôn em, hoặc cho em một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt, em sẽ không đi nữa. Mỗi lần như thế mặt anh đều đỏ bừng, bảo cậu cút lẹ.

Nấu cho em mấy món ngon, dạo này anh làm được nhiều món lắm.

Đây là do anh không tự tin với tay nghề của mình, chẳng màng cậu cứ năn nỉ ỉ ôi, anh đều rất ít khi nấu cơm cho cậu, nhưng cậu cứ vòi vĩnh anh, nói nếu anh không nắm được dạ dày của một thằng đàn ông trong tay, sao anh có thể nắm được trái tim người đó chứ.

Đường Nghiễn Chi nói thật không sai, sự tồn tại của cậu đối với Đường Tu là một sự đặc biệt, có thể cho anh dũng khí kiên cường không gì phá nổi, cũng có thể khiến cho anh yếu ớt đến nỗi một cú đánh cũng vỡ tan.

Đối với anh cậu là tình yêu đã ăn sâu vào máu thịt, có được tình yêu của anh, cùng anh vui vẻ, cùng anh náo động không khí, ở trong lòng anh khóc hay cười, tất cả đều thành bản năng của cậu.

Bỗng nhiên Khương Mặc cảm thấy nửa đời trước mình xui xẻo thế nào, đều là vì để sau này gặp được Đường Tu.

Cậu giống như một linh hồn mục rỗng ở tầng địa ngục thứ mười tám, cứ cố lết lên một tầng lại một tầng, lúc lết đến trần gian, anh như từ ánh mặt trời đi tới, cẩn thận lau đi vết máu dơ bẩn trên mặt cậu, cười cười sờ lên mái tóc ngả vàng khô cứng của cậu và nói: "Đứa nhóc, về nhà thôi, anh nấu cho em mấy món ngon."

Dạ, về nhà thôi.

Sau này không tách rời nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Chưa biết viết mọi chuyện sau này thế nào, rầu quá!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.