Đường Nghiễn Chi lẳng lặng nghe Tân Nguyện nói hết, nghe bà xin lỗi một cách rối rắm, nước mắt cứ giàn giụa liên tục, cuối cùng chỉ thở dài ôm lấy bà: "Đừng khóc, là do anh không tốt, do em cũng chỉ vì anh."
"Không phải....Không trách anh được....Là do em gây áp lực cho nó quá nhiều." – Tân Nguyện ôm chặt Đường Nghiễn Chi nghẹn ngào nói: "Trước kia em có gọi cho nó, nó rất vui, nhưng vì lo lắng cho nó nên em có nói chuyện hơi khó nghe..."
Đường Nghiễn Chi không nói lời nào mà chỉ lặng lẽ vuốt mái tóc lạnh lẽo của bà, sau đó mới cay đắng nói: "Tiểu Nguyện, thật ra cốt lõi không phải do em gây áp lực quá lớn cho con, mà là do chúng mình đều không hiểu hết nó. Bởi vì nó không bộc lộ yêu ghét, bản thân chúng mình cũng rất ít khi ngồi lại và chia sẻ với con. Sở dĩ lúc còn nhỏ em thường thấy nó hay nhõng nhẽo quấn quít bên ba mẹ là do bản thân con nó không có cảm giác an toàn, mới thích đi theo người lớn như vậy. Nó thật ra rất sợ việc ở một mình, nhưng chúng mình đều bắt nó phải lớn lên, và bản thân nó cũng hoàn thành quá tốt, cái gì cũng gồng mình chịu đựng, lừa được tất cả mọi người."
Tân Nguyên nghe mà lòng đau như cắt, chỉ có thể dựa vào vai Đường Nghiễn Chi mà nhẹ giọng nức nở, khó khăn lắm mới nói thành lời: "Bây giờ em phải làm sao....Em có thể làm gì bây giờ...."
"Không phải em đã mang cơm cho con sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3562693/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.