Lúc Đường Tu khoảng hai tuổi mấy gần ba tuổi, anh là một thằng nhóc có một số tật khá bướng.
Chẳng hạn như lúc uống sữa thì thích cắn núm cao su, lúc nào cũng kéo núm cao su thành bốn cánh nhỏ khiến sữa càng khó ra hơn, đôi khi tâm trạng không tốt sẽ hất bình sữa ra xa, chạy đi tìm ba hoặc mẹ ôm, đồng thời ôm bình sữa khác tới, muốn ba hoặc mẹ ôm đút sau đó mới bằng lòng ngoan ngoãn rời đi, đúng chất là một đứa trẻ dính người.
Có lần Đường Nghiễn Chi bị eo, Tân Nguyện thì không có ở nhà, cu cậu vừa hạ sốt nên tính tình hơi cáu kỉnh, được ba đút một hồi cũng không chịu uống một ngụm, nhưng Đường Nghiễn Chi vẫn ôn tồn dịu dàng dỗ nhóc ăn no ngủ đủ.
Thường thì việc đau eo của Đường Nghiễn Chi là do đau cột sống, khi bị thường xuyên kèm theo triệu chứng đau đầu kinh khủng. Cả đêm đó ông ăn gì cũng nôn ra, dạ dày rỗng tuếch, toàn thân không có chút sức lực nào, nhưng vẫn cảm thấy buồn nôn, chỉ có thể lấy một cái thau nhỏ ở mép giường không ngừng nôn khan vào trong đó, nôn đến nỗi mật xanh mật vàng cũng theo đó ra ngoài.
Tân Nguyện trở về thấy chuyện như vậy thì lòng đau đớn với sợ hãi không thôi, không màng ngủ nghỉ mà chỉ lo chăm sóc Đường Nghiễn Chi, cũng quyết định phải nói chuyện với thằng nhóc không nghe lời kia đàng hoàng lại.
Thật ra cũng không phải nói cái gì nhiều, một đứa nhỏ như vậy không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3562692/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.