Chương trước
Chương sau
Đường Tu không nhớ bắt đầu từ khi nào, mỗi ngày mở mắt ra, đều chỉ có một mình, nhưng anh nhớ rõ, đã lâu rồi, cũng chỉ có một mình mà thôi.

Bây giờ khi anh tỉnh, phát hiện có Khương Mặc ở mép giường, trong lòng không biết trào ra một nỗi chua xót từ lâu, anh cố gắng kiềm lại, mới không để cảm xúc này làm anh rơi nước mắt.

Khương Mặc phát hiện anh tỉnh lại, lập tức buông chuyện trong đầu xuống, tiến lại sờ sờ mặt anh, Đường Tu mệt mỏi động đậy thân thể, dựa vào lòng bàn tay ấm áp của cậu, lẩm bẩm gọi tên Khương Mặc.

"Em ở đây." - Khương Mặc thương xót mà hôn lên cái trán đã hạ sốt của anh.

Đường Tu cẩn thận nhìn cậu, như là muốn xác định chuyện gì, Khương Mặc lại hôn lên đôi mi ướt át.

Bệnh đến mê sản cũng khiến Đường Tu đặc biệt dính lấy cậu, cố hết sức nâng tay lên choàng lấy cổ cậu, dùng mũi cọ cọ vào cằm cậu, giọng nói yếu ớt như mèo con mới sinh chưa uống giọt sữa nào: "Vết thương của cậu sao rồi....Thế nào? Còn đau không?"

"Em không sao." - Khương Mặc bế thân thể hư nhược của anh lên, nhẹ giọng hỏi: "A Tu đói bụng không? Ăn miếng cháo nha?"

Kiểm tra chắc chắn Khương Mặc không có vấn đề gì, Đường tu bắt đầu cảm thấy hơi mệt, dựa sát vào Khương Mặc một hồi vẫn không có sức để nói, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.

Eo anh vẫn đau, không có cách nào tự mình ngồi dậy, Khương Mặc giúp nâng đầu giường lên, lót sau lưng anh một tấm gối mềm, bưng lên một chén cháo gan heo thịt nạc đã được làm nguội, múc một muỗng đưa lên miệng Đường Tu.

Cậu nhìn Đường Tu lén lén lút lút cuộn tròn cơ thể lại, muốn giấu đi cái bụng nhỏ trước người, đôi mắt khẽ chớp một chút rồi tối sầm lại, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, khàn khàn giọng nói: "Nè A Tu, anh nếm thử coi ngon không."

Đường Tu mở miệng ngậm cái muỗng, từng muỗng ăn rất chậm, ăn xong rồi quay khuôn mặt tái nhợt sang Khương Mặc cười, gật gật đầu nói ăn rất ngon.

Bất tri bất giác cũng đã hết nửa chén cháo, Đường Tu ăn không nổi nữa, Khương Mặc lấy khăn giấy lau lau khoé miệng cho anh, rồi cả hai im lặng thật lâu không nói chuyện, Khương Mặc nhìn Đường tu suy nhược đến mức ngồi không nổi, bèn ngồi ở mép giường, để anh tựa vào lòng mình.

Đường Tu mơ mơ màng màng mà mở to hai mắt, xác nhận rằng Khương Mặc vẫn còn ở bên, thì tựa như chú mèo ôm lấy cánh tay cậu, nép vào người cậu ngủ tiếp, thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng 'Khương Mặc' nhẹ nhàng.

Khương Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu anh, sau đó xoa nắn cái gáy mềm mại sau cổ, yết hầu nghẹn ngào không thốt lên lời, hốc mắt cũng lặng yên đỏ ửng.

Cậu chưa bao giờ gặp bộ dạng tín nhiệm hoàn toàn của A Tu đối với cậu như thế này, những suy nghĩ trước kia bị vứt ra khỏi đầu, thời khắc này đều không muốn đụng đến, một câu cậu cũng không có biện pháp nói ra.

A Tu, chúng ta chia tay đi.

Đoạn tình cảm này đã tốn quá nhiều sức lực của hai chúng ta, có lẽ tách ra một thời gian sẽ tốt cho chúng ta hơn một chút. Anh cũng cần thời gian để nghĩ kỹ lại, rằng em có phải là người đáng giá để anh phó thác cả đời hay không, trong thời gian qua, anh chịu đựng nhiều hơn em, so với em mệt hơn nhiều.

Chị em sẽ đến chăm sóc anh, anh chỉ cần ở nhà dưỡng cơ thể lại cho thật tốt, không cần tìm em cũng không cần nhớ mong em, khi nào trở về tìm anh, em sẽ về.

Nhưng cậu không nói được, cuối cùng là sau khi Đường Tu ngủ, cậu viết những lời này lên giấy.

Đường Tu mang thai, cậu chưa kịp vui mừng, chị Khương Ly đã lấy tờ giấy giám định nói chuyện đứa bé đó không phải con cậu. Khương Ly không có khả năng lừa cậu, nhưng cậu cũng không tin Đường Tu sẽ làm ra chuyện phản bội đó, có lẽ là anh có nỗi khổ gì không thể nói.

Nhưng hiện tại đã không còn hơi sức đâu lo những chuyện này, bởi vì hình ảnh Đường Tu với cậu ôm nhau ở con hẻm tối tăm kia, không biết tại sao đã truyền đến tai Lương Nham rồi.

Nếu bị Lương gia phát hiện là họ ở bên nhau, thậm chí Đường Tu còn mang thai, thì sẽ không biết được anh ấy bị đặt vào tình thế nguy hiểm như thế nào. Hai người chia tay còn cắt đứt liên lạc, để Khương Ly âm thầm chăm sóc ảnh, có lẽ là biện pháo an toàn trước mắt nhất mà cậu chọn.

Cậu thừa nhận, về chuyện đứa bé, cậu có để tâm trong lòng, cậu không biết nên tin tưởng ai, cho nên đây cũng là một cách trốn tránh.

Cậu biết lúc này mà bỏ lại Đường Tu thì quả thật là một thằng khốn tội ác tày trời, nhưng bản thân cậu không còn biện pháp khác.

Có lẽ từ lúc bắt đầu cậu đã không nên trêu chọc Đường Tu, nhưng hiện tại bát nước đổ ra đã khó hốt lại được.

- ---

Lần đầu tiên Khương Ly cảm thấy, là con người cũng sẽ biến thành màu xám.

Khương Mặc rời đi đã khoảng nửa tháng rồi, cả người Đường Tu từng chút từng chút trở nên ảm đạm, ánh sáng trong mắt ban đầu giờ đã không còn, cả người từ đầu đến chân đều bao phủ một màu xám xịt.

Lúc anh mới tỉnh lại trên giường bệnh, đọc xong bức thư Khương Mặc để lại, đến giày cũng chưa mang mà để chân trần chạy dọc trên hành lang tìm Khương Mặc.

Khương Ly nói cho anh biết, Khương Mặc đã đi lâu rồi, anh ngơ ngẩn nhìn vào cuối hành lang tối om trống rỗng, đôi mắt cũng dần có màu như bóng tối cuối hành lang kia.

Anh vẫn luôn mở tin điện thoại, lướt qua lướt lại vài lần, sau đó hỏi Khương Ly: "Cậu ấy lại làm chuyện nguy hiểm gì hả?"

Khương Ly kinh ngạc với khả năng nhạy bén cùng với sự tín nhiệm dành cho Khương Mặc vô điều kiện của anh, chần chờ hồi lâu mới chậm rãi nói: "Không phải, chỉ là em ấy cảm thấy tụi em cần thời gian để cả hai bình tĩnh lại."

Đường Tu có vẻ không tin, cũng có vẻ tin, cuối đầu không nói một lời mà vuốt đến tờ giấy nhăn lại, sau đó mới lẩm bẩm: "Chị, chị phải thường xuyên nhắc cậu ấy, tự chăm sóc tốt bản thân mình."

Anh nói xong thì cất thư đi, xoay người về phòng bệnh.

Khương Ly nhìn anh lúc quay mặt đi, trong ánh mắt dường như ươn ướt, còn có hành động hấp tấp lấy tay áo lau mặt của anh, bỗng nhiên cảm thấy có sự khó chịu trong lồng ngực.

Cô có phải, đã làm Khương Mặc tổn thương một người không nên tổn thương?

Nhưng đúng là bây giờ không có cách gì.

- ---

Đường Tu thật ra có thể tự chăm sóc mình rất tốt, nhưng anh cũng kháng cự sự tồn tại của Khương Ly, có đôi khi anh dò hỏi chuyện Khương Mặc, nhưng Khương Ly trả lời mọi thứ cho anh rất êm, còn chuyện khác thì im lặng không nói, sau đó thì anh chỉ hỏi tình hình của Khương Mặc, còn những chuyện khác thì không.

Anh thường xuyên cười với cô, nhưng rất ít nói, mỗi ngày chỉ lặng lẽ đan một chiếc áo len nâu sẫm, để điện thoại ở bên lặp đi lặp lại một bài hát.

Gió thổi mây trắng bay

Người đi nơi nào

Nhớ người tôi ngẩng đầu nở nụ cười

Người có biết không

...........

Bức thư Khương Mặc để lại anh vẫn giữ, mỗi ngày đọc đi đọc lại rất nhiều lần, sau đó gấp lại cẩn thận cất đi, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Em không nói cho anh....Anh đã làm sai cái gì."

Khương Ly không biết an ủi anh thế nào, bèn thử nói: "Có lẽ người sai không phải em?"

"Nhất định em đã làm sai cái gì.....Mới chia tay." - Đường Tu cúi đầu, đắp cuộn len lên cái bụng căng phồng để giữ ấm đứa nhỏ bên trong, sau đó tiếp dệt cái áo len kia không biết mỏi mệt.

Trước kia mọi người trong nhà rất thích anh nha, lúc anh về họ thật sự rất vui, nhưng sau khi anh càng làm sai nhiều chuyện, rồi trở về, họ chẳng ai cười."

Tình thân vốn dĩ kiên cố như thế mà còn bị anh phá vỡ, cho nên nếu có một ngày mà Khương Mặc không còn thích anh nữa, anh cũng đã nghĩ rất nhiều lần, cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng lúc em ấy rời đi, anh vẫn thấy rất đau.

Bởi vì Khương Mặc rời đi mà anh sai ở đâu em ấy cũng không nói, cơ hội để anh sửa sai cũng không có, cứ thế mà mất đi.

Có phải em ấy không thích anh thân cận quá nhiều, luôn đào bới đến tận cùng?

Có phải em ấy không thích anh buồn vui thất thường, lúc nào cũng hất cằm vênh váo sai bảo?

Có phải em ấy ngày đó nghi ngờ anh hại chết Quách Khả?

Có phải em ấy biết anh mang thai rồi không? Em ấy rõ ràng đã nói không muốn có con, anh còn tự ý để em bé lại.

Có lẽ mỗi nguyên nhân trên, đều có.

Nên gặp mặt từ biệt cũng không có, em ấy đối với mình rốt cuộc có bao nhiêu thất vọng.....Giống mẹ thất vọng với anh sao? Hay là.....Thất vọng nhiều hơn?

"Chị." - Đường Tu đột nhiên buông áo xuống, con ngươi xám xịt nhìn về phía Khương Ly: "Khương Mặc, cậu ấy biết.....em mang thai sao?"

Khương Ly hơi trố mắt, sau đó liền nói: "Lúc chị tới gặp em mới biết được, không có nói với nó."

Đường Tu lẳng lặng nhìn cô cười cười: "Lúc ở phía Tây, anh rể biết em mang thai, em còn nghĩ lúc anh ấy nói chuyện phiếm với chị sẽ vô tình nói qua."

"......" - Khương Ly cũng cười cười, lòng bàn tay siết chặt âm thầm đổ mồ hôi lạnh: "Anh rể em không có nói qua với chị.....Em muốn Khương Mặc biết không?"

Đường Tu lắc lắc đầu: "Tạm thời không muốn nghĩ tới, đối với cậu ấy không tốt lắm."

Khương Ly thở phào: "May là chị không nhiều chuyện."

Đường Tu vẫn cười như cũ, ánh mắt ảm đạm, nhưng lại mang nhiều cảm kích: "Cảm ơn chị."

Khương Ly nhìn đồng hồ trên tường, nhắc nhở: "A Tu, em nên nghĩ ngơi."

Đường Tu cúi đầu xỏ thêm mấy mũi nữa, sau đó mới ủ rũ nói: "Chị ngủ trước đi, em đan sắp xong rồi."

"Cho A Mặc hả?" - Khương Ly dịu dàng hỏi.

"Dạ, vài ngày nữa sẽ lạnh, chị giúp em mang qua cho cậu ấy đi....Đừng nói là em đan.....Không thì cậu ấy không chịu mặc đâu."

"A Mặc sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, em ấy sẽ tự mua đồ cho bản thân, em không cần lo lắng quá."

Đường Tu lắc lắc đầu, vẫn tỉ mỉ khâu từng mũi như cũ, đôi môi xám trắng vẫn liên tục mấp máy, giọng nói nhẹ nhàng dịu nhẹ: "Cậu ấy sao biết chọn.....Mua quần áo cũng không đủ ấm. Toàn thân cậu ấy có rất nhiều vết thương cũ, mùa đông nhất định phải mang thật ấm.....Không thì sẽ đau lắm."

Hồi lâu anh có nói sẽ đan cho Khương Mặc một chiếc áo len, nhưng trước giờ anh không hề làm vì em ấy.

Em ấy nhất định......sẽ rất thật vọng.

Hôm đó anh đan áo đến ba giờ sáng, lúc Khương Ly đi tiểu đêm, anh đã ôm cái áo len đã đan xong vào lòng, nằm cuộn tròn trên Sofa bị sốt đến 39,6˚.

Lúc Khương Ly chườm khăn lên trán và đút thuốc, anh mơ mơ màng màng, bắt đầu gọi tên Khương Mặc mãi, nhưng cũng chẳng có nội dung gì, chỉ nói năng lộn xộn, nói Khương Mặc đừng đi, đợi anh, cũng như những lời trống rỗng nhạt nhẽo.

Khương Ly bận việc một hồi, tình huống Đường Tu mới ổn định, cơn sốt cao đã qua đi trong cơn mê, nhưng cả người vẫn cuộn tròn lại, hai cánh tay vẫn che chở đứa nhỏ ở cái bụng đang phồng lên.

Khương Ly thấy Đường Tu ngủ rồi, bèn đi đến ban công, bấm một dãy số quen thuộc.

"Chúng ta phải nhanh thêm nữa."

..........

"Đường Tu rất thông minh, cậu ta sẽ nhanh chóng phát hiện sơ hở."

...........

"Ừm, em biết, anh cũng phải cẩn thận."

Khương Ly cúp điện thoại, đứng ở ban công lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời đen kịt bất tận, hoàn toàn không phát hiện Đường Tu ở ghế Sofa trong phòng khách đã tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt lẳng lặng nhìn bóng cô.

Hứa Sâm với Khương Ly, đều là những người mà Khương Mặc với Khương Thành vô cùng tin tưởng.

Nhưng có lẽ bọn họ không đáng để tín nhiệm quá nhiều.

Lúc trước ở phía Tây, Hứa Sâm đã chuốc thuốc mê rồi chọc nước ối của anh, sau đó nói cho anh là báo cáo thai nhi hoàn toàn bình thường, nhưng anh biết, việc đâm nước ối còn có thể dùng để xác định DNA trong thời gian mang thai, không biết Hứa Sâm có động tay động chân gì không, cùng với việc Khương Mặc rời đi có liên quan gì.

Hứa Sâm liên tiếp gây khó dễ cho anh, mà chị Khương Ly, cũng biết hết mấy chuyện này.

Nếu bọn họ không thích anh, đơn giản chỉ muốn anh với Khương Mặc chia tay, thật ra không cần phải lòng vòng thế này.

Anh biết có thể mấy chuyện này có thể là do anh tự cho mình là đúng mà suy đoán, nhưng anh vẫn không thể không nghĩ, có cách nào để biết thêm Hứa Sâm với Khương Ly rốt cuộc đang làm cái gì.

Nếu Hứa Sâm và Khương Ly thật sự không thể tin tưởng được, Khương Mặc chắc cũng sẽ không tin anh, cuối cùng so với Hứa Sâm và Khương Mặc, anh vẫn là người ngoài.

Đến lúc đó, anh nên làm sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.