Cuối cùng, Đường Tu cũng không thể lấy hộp thuốc mà anh một mực muốn lấy, bởi vì thể chất lẫn tinh thần đều tiêu hao quá nhiều, để rồi sức cùng lực kiệt mà ngất trong lồng ngực Khương Mặc.
Khương Mặc hy vọng anh có thể buông lỏng hoàn toàn mà ngủ một giấc thật ngon, nhưng anh vẫn như cố níu lấy một tia ý thức cực kỳ mỏng manh, căng chặt để mình không ngất hoàn toàn, dỗ thế nào cũng không ngủ hẳn được, đặc biệt, khi nghe thấy giọng cậu, anh sẽ níu chặt lấy tay áo cậu, nghẹn giọng lặp đi lặp lại câu nói.
Cậu chờ tôi lấy hộp thuốc, đừng đi.
Đến nửa đêm thì Đường Tu bắt đầu sốt cao, từ ho khù khụ nhẹ nhàng đến ho khan dữ dội, hô hấp ngày càng nặng nề khó khăn, nhiệt độ cơ thể vốn dĩ trước giờ đều thấp nay đột nhiên tăng cao, trán nóng như bàn ủi, đến nỗi Khương Mặc cũng không dám chạm tới.
Kiểu này, không thể không đi bệnh viện.
Khương Mặc bế Đường Tu lên, bởi vì sốt cao mà anh không ngừng run rẩy, khiến cậu cảm thấy cả người như đang bị thiêu trong lửa, gấp đến mức muốn điên lên, cậu chưa từng thấy Đường Tu bệnh nặng như vậy ----- Không chỉ thân thể, mà trạng thái tinh thần của anh cũng kém đến mức khiến cậu run sợ.
Cậu định mở cửa, lại thấy người chuẩn bị gõ cửa trước cửa nhà là Cố Ngôn Sênh.
Cố Ngôn Sênh mang theo một túi lớn, là thịt khô Thẩm Kham Dư tự mình phơi, muốn anh tới đưa cho anh A Tu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/1903069/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.