Thời điểm về đến nhà Mục Cảnh, Hứa Băng Dương cũng không quá khiếp đảm.
"Đây là nhà chú sao? Thật lớn a, giống y như trong tivi vậy." Hứa Băng Dương có chút cảm thán.
"Từ hôm nay trở đi thì đây cũng là nhà của con."
Hứa Băng Dương đối với Mục Cảnh câu nói của Mục Cảnh, không tồi, nam nhân này là người sắp trở thành ba ba của cậu. Tuy rằng nhìn qua thực nghiêm khắc, nhưng cũng không phải loại người lừa đảo.
"Phòng của con đã được chuẩn bị tốt."
Hứa Băng Dương thật cao hứng, cậu rốt cuộc cũng có một phòng cho riêng mình. Viện trưởng tuy rằng vô cùng tốt bụng, nhưng kinh phí của cô nhi viện vốn hữu hạn, trẻ con đều là chen chúc chung một chỗ.
Thời điểm đẩy cửa ra, tâm trạng vừa mới tốt lên của Hứa Băng Dương lại bắt đầu trùng xuống.
Phòng tuy rất lớn, nhưng bố trí thực lạnh nhạt, giống như là một cái khách sạn.
"Chú à, chú xem bố trí phòng như thế này là thích hợp cho một đứa trẻ con mười hai tuổi sao?" Hứa Băng Dương quay đầu đi tìm Mục Cảnh.
Mục Cảnh nhấp nhấp môi, "Xin lỗi, ta chưa từng ở chung với trẻ con. Ta không biết, con yêu cầu cái gì. Có lẽ con có thể ở tạm một buổi tối, ngày mai ta kêu thư kí qua bố trí lại cho con một lần nữa."
Hứa Băng Dương nghe được câu trả lời vừa lòng, lập tức muốn đi tuần tra lãnh địa mới của mình: "Đi một chút, chú à nhà chú... Không, nhà mình lớn như vậy, con không quen lắm, chú dẫn con đi xem. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-moi-tinh-dau/778800/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.