Hứa Băng Dương đứng đó ngơ ngác. Nói thật, thời điểm viện trưởng nói rằng có người muốn nhận nuôi cậu, Hứa Băng Dương vô cùng kinh ngạc. Cậu đã mười hai tuổi, mà tâm lý chung của mọi người đều không muốn nhận nuôi trẻ lớn như vậy nữa, bởi vì bọn họ sợ trẻ con đã có nhận thức rõ ràng thì khó mà thân thiết như một gia đình máu mủ được.
Huống hồ, Hứa Băng Dương cũng không cảm thấy chính mình có điểm gì đặc biệt ưu tú. Cậu lớn lên cũng không xuất sắc, thậm chí có chút gầy, mà ở trẻ con thì vốn gầy gò như cậu không phải điềm tốt. Ưu điểm duy nhất chắc là học vấn của cậu không tồi. Đương nhiên, này cũng không phải là cậu có một bộ não xuất sắc như Einstein, mà là do cố gắng chăm chỉ mà thành.
Hứa Băng Dương từ lúc còn nhỏ đã tự nhận thức được hoàn cảnh của mình. Đặc biệt sau một thời gian dài sinh sống trong cô nhi viện đến giờ, cậu đã phần nào xác định được, không có khả năng có người muốn nhận nuôi cậu. Tuy vậy khả năng ấy vào thời điểm này dường như đã không còn đúng nữa.
"Chào con, tên ta là Mục Cảnh.". Hãy tìm đọc trang chính ở ( TгЦмtгu уeИ. v n )
Hứa Băng Dương nhìn nam nhân trước mắt vươn tay về phía cậu, như muốn làm quen.
Hứa Băng Dương nhíu nhíu mày, cậu nhìn về phía viện trưởng, bà cũng chỉ mỉm cười rồi gật gật đầu.
Đối với viện trưởng, Hứa Băng Dương vốn vẫn luôn tín nhiệm bà. Bà là một người phụ nữa tuy nghiêm khắc nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-moi-tinh-dau/778799/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.