So với Liễu Đại Thiên sửng sốt không biết làm gì, đám đông bên dưới thức thời hơn hẳn. Bọn họ hiển nhiên biết chuyện hôm nay vẫn chưa xong, và đương nhiên bọn người thấp cổ bé họng như họ không có quyền gì để mà can thiệp. Cho nên, cách tốt nhất là cúi thấp đầu, vui vẻ xem kịch thôi. 
Trên thực tế Phương Bảo Địa không muốn làm Minh chủ võ lâm. Vốn dĩ hắn chỉ muốn lợi dụng chức vụ này để mà làm một số việc. Bây giờ Trần Thanh đã về, không có gì quan trọng hơn nữa. Hắn chỉ muốn trở về hưởng thụ thế giới riêng của hai người mà thôi. 
Nhưng mà, nếu Thanh Thanh muốn hắn làm, vậy thì hắn sẽ làm. 
Giác ngộ tư tưởng lời “vợ” là thánh chỉ, Phương Bảo Địa cũng gật đầu với Liễu Đại Thiên, giọng điệu như ban ơn. 
-Ừm, chức Minh chủ này, ta làm. 
Liễu Đại Thiên tức đến bật cười. Ông cảm thấy tất cả sự kiên nhẫn mấy mươi năm của mình đều dồn vào lúc này. Cắn răng ngăn bản thân không làm điều gì ngu ngốc, ông cười với Trần Thanh, mắt thâm trầm. 
-Hắn muốn làm chức Minh chủ, ta không cản. Nhưng Trần công tử quên một điều, chức vụ này không phải là vật trong túi của Liễu mỗ. Ai cũng có thể lên đài để tranh chức. 
Trần Thanh cười một cách sâu sa, gật đầu. 
-Được, hắn sẽ lên tranh. 
Rồi cậu nhìn một vòng xung quanh, nhẹ giọng. 
-Ai làm rụng một sợi tóc của hắn, ta lấy mạng của kẻ đó. 
Đám đông như chim cúc run rẩy, cố gắng cúi thấp đầu tránh ánh mắt của cậu. Nếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547290/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.