Nói rồi Hoàng Phi quay qua nhìn đám đông.
-Chỉ bằng sức lực của ba người này, đấu làm sao được với cả giang hồ chúng ta. Bọn chúng đến đây hôm nay, định là phải thất bại rồi.
Rồi ông tiếp tục.
-Đại hội võ lâm hôm nay vẫn phải tiếp tục, chỉ cần chúng ta hợp sức, ba người này đừng hòng cản trở gì.
Hoàng Phi tự nhận bản thân đã nói rất rõ ràng rồi. Thế nhưng, đáp lại lời của ông là một khoảng không trầm mặc.
Đứng trên đài, Phương Bảo Địa cười giễu. Mấy chuyện cong cong vẹo vẹo giữa bốn người kia, hắn không hiểu. Nhưng hắn biết chắc chắn rằng cả bốn lão ta đều không phải là người tốt lành gì. Chẳng qua chó chê mèo lắm lông mà thôi. Trước khi bọn họ giải quyết xong nội bộ, hắn chỉ cần đứng ngoài theo dõi là được. Chẳng ngu gì mà tham dự vào.
Trông thấy thái độ dửng dưng của Phương Bảo Địa. Lại nhìn xung quanh một lượt, mọi người đều né tránh ánh mắt ông ta.
Đối mặt với thái độ cự tuyệt của mọi người, tâm trạng của ông vô cùng khó chịu. Cũng đừng trách Hoàng Phi sao lại không hài lòng về đám người này. Nếu xét cả cuộc đời Hoàng Phi, quả thực danh xứng với thực một câu: “cầu được ước thấy”.
Thuở thiếu niên, gia chủ Hoàng gia xem ông như người thừa kế tiếp theo mà nuôi dưỡng, tạo mọi điều kiện tốt nhất để ông có thể phát triển bản thân. Tại Hoàng gia, lời ông nói ra ai mà không nghe theo cơ chứ.
Trưởng thành một chút, Tô Quân lúc nào cũng sát cánh, nâng đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547282/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.