Trần Thanh không sợ giết người, dù sao tay cậu cũng treo không ít hơn một mạng người. Nhưng điều đó không khiến Trần Thanh thành kẻ máu lạnh, có thể xem mạng người như cỏ rác được. Ít nhất, mạng sống của Tô Quân cậu không muốn bản thân đê hèn mà giành lấy.
Cho nên, cuối cùng cậu vẫn hỏi.
-Thúc có từng nghĩ rằng đêm ấy Hoàng Phi không hề say?
Tô Quân giật mình, theo thói quen phủ nhận.
-Không thể nào. Nếu không say, sao hắn ta lại có thể để ta…
Trần Thanh nheo mắt.
-Bởi vì “yêu”, không phải ông ấy từng yêu thúc sao? Thúc thử nghĩ xem, uống bao nhiêu rượu mới khiến một người say đến mức mặc thúc muốn làm gì thì làm chứ.
Tô Quân chết cứng.
-Sao? Sao có thể được…?
Nhớ đến biểu hiện sáng hôm sau của Hoàng Phi. Tô Quân chợt có một suy nghĩ hoang đường, chẳng lẽ lời Trần Thanh nói là sự thật?
Hình như lúc ấy, A Phi rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện tức giận gì. Chỉ có Tô Quân không ngừng xin lỗi, liên tục tát, sỉ vả bản thân. Thậm chí, lúc ấy Hoàng Phi còn cố ngăn cản ông tự tổn thương bản thân mình nữa.
Vậy, tiếp đó thì như thế nào. Tô Quân cố gắng nhớ lại, nhưng cũng thật khó cho ông. Chuyện ngày hôm ấy như một vết sẹo, ông đã cố gắng che đi, nhiều năm trôi qua, ông đã không thể nhớ rõ được chi tiết. Chỉ biết tình thế đột ngột thay đổi khi Hân nhi đột ngột xông vào phòng. Trong thấy ông cùng Hoàng Phi lõa thân trên giường, muội ấy đột ngột lao vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547267/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.