Nghĩ đến bản thân đần độn đã để vuột mất ái nhân, Tô Quân cảm thấy như cơ thể mình đang chết dần từng chút một, cảm giác lạnh thấu tim gan. Nước mắt tự động tràn ra, ông cười đáp.
-Hóa ra hắn thích ta, hóa ra hắn từng thích ta!
Trần Thanh không đủ nhẫn tâm nhìn thẳng Tô Quân lúc này, cậu nhẹ giọng.
-Đúng vậy. Là “từng”.
Tô Quân cười thành tiếng, nước mắt ướt đẫm mặt. Ông thì thầm.
-Quả thật là “từng”, hơn năm mươi năm, ta quả thật sống phí đời này, lại có thể làm ra việc ngu ngốc như vậy.
Trần Thanh thở dài.
-Năm đó lúc Tô Hân trông thấy bức thư, rồi sao nữa?
Ánh mắt Tô Quân rét lạnh.
-Muội ấy cảnh cáo ta không được phép nói mình là người viết thư. Rồi lấy hết số thư đó đi. Sau đó đi tìm A Phi.
Trần Thanh cắn môi.
-Hoàng Phi tin?
Tô Quân lắc đầu, bộ dạng mất mát.
-Đệ ấy đến hỏi ta, thư là do Hân nhi viết phải không?
Đột nhiên Trần Thanh có dự cảm xấu, nên cậu dè dặt hỏi.
-Thúc trả lời?
Tô Quân nói như thể sắp chết.
-Ta gật đầu.
Đờ mờ. Trần Thanh rất muốn chửi thề. Chưa thấy ai ngu như người trước mắt cậu. Quả nhiên là chúa tể trong lĩnh vực tự “hố” chính mình. Tình cảm không biết tự đi tranh giành thì thôi đi, đã vậy ông ta còn tự nguyện hiến dâng như vậy. Cậu cạn lời.
Trần Thanh không nhận ra. Cậu không hề có suy nghĩ rằng việc Tô Quân cùng Hoàng Phi ở với nhau là sai nữa. Trong tư tưởng của Trần Thanh, nam – nữ hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547266/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.