“Vút”
Mũi tên lao vút vào thân ảnh đang lén lút trong bóng đêm, lúc mũi tên sắp cấm vào cơ thể, hắc y nhân nhanh chóng nghiêng người né tránh, rồi nhảy lên một nhành cây cao, đối mặt cùng kẻ đang đứng trước mặt mình.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, soi rõ một đôi mắt láo liên gian xảo, bên dưới bị vải đen che khuất. Cách hắn một khoảng, A Kiên với viền mắt xanh đen đang tức giận thở phì phò.
Đ-t m- cái bọn hái hoa tặc, có cho người ta yên không hả. Hôm nay là giao thừa, giao thừa đấy! Mọi năm giờ này hắn đã chăn ấm nệm êm, đâu có phải hứng gió hưởng trăng như vầy, có còn thiên đạo nữa không.
Bọn này đi hái hoa sao không kéo nhau mà đi một lượt đi, cho hắn xử lý gọn luôn một thể. Đằng này chúng lại chia nhau ra, suốt ngày suốt đêm đều lộ diện, hại mấy kẻ canh gác như bọn họ ngủ không dám ngủ, buồn tè cũng không dám đi đâu, chỉ sợ bản thân lơ là, để tên nào léng phéng lại gần trưởng lão phu nhân, là xem như bị Phương trưởng lão lột da lên treo sống đấy.
Đúng, sở dĩ Nam Hồng Sơn phải lâm vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc như hiện tại, tất cả vì Trần Thanh.
Vốn là từ lúc Trần Thanh người này đề danh mỹ nhân giang hồ, hái hoa tặc cũng theo đó “mộ danh” mà đến, chỉ muốn nhìn cái gì mà “chỉ có thể tận mắt chứng kiến mới hiểu được tạo hóa đã ưu ái hắn đến thế nào”.
Đ-t m- luôn cái tên Hà Tâm Sinh, đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547245/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.