Trần Thanh ở tại Nam Hồng Sơn được hai ngày, đến ngày thứ ba, kỳ tỷ thí võ thuật hằng năm của bang phái này diễn ra, cậu vui vẻ cùng Phương Bảo Địa đi đến dự.
Mặc dù trong lòng mọi người đều biết Phương Bảo Địa chuẩn bị rời Nam Hồng Sơn, nhưng hiện tại hắn vẫn là trưởng lão của Nam Hồng Sơn, mặt mũi đương nhiên phải giữ. Trên bục chủ tọa, ghế ngồi của hắn phía bên trái ghế chưởng môn, ngay sau Huỳnh trưởng lão, cạnh bên cũng không quên đặt thêm ghế cho Trần Thanh ngồi, dù sao cậu hiện tại cũng là “trưởng lão phu nhân”.
Tính ra vị trí bây giờ thì Trần Thanh ngồi xa Vân Tiêu nhất, nhưng ngược lại gần khán đài thi đấu nhất, cũng tiện hắn theo dõi trận đấu dưới kia.
Trần Thanh nhìn khung cảnh tất bật diễn ra trước mặt mình, cảm khái hóa ra phim ảnh cũng không hoàn toàn là bịa chuyện, ít nhất quy tắc dựng sàn đấu cũng không khác mấy.
Giữa khoảng đất trống, dựng nên một đài thi đấu cao, rộng chừng một nghìn mét vuông, đủ sức cho hai đối thử nhảy qua nhảy lại trên đó.
Xung quanh đài thi đấu đặt vô số ghế cho các đệ tử ngồi tham quan. Cũng không thiếu những cái ghế cho phân đà chủ.
Như đã nói, Nam Hồng Sơn có nhiều phân đà trên khắp Đại Hạ, những phân đà này sẽ do các phân đà chủ quản lí. Miễn là những phân đà này không gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Nam Hồng Sơn, chưởng môn cho phân đà chủ toàn quyền quyết định sự vụ trong phân đà mình. Chỉ cần mỗi năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547240/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.