Khoa học đã chứng minh, con người cần hai mươi mốt ngày để hình thành một thói quen.
Phương Bảo Địa cùng người của hắn ở lại Hồ gia thôn cũng đã gần hai tháng, cho nên thói quen của Trần Thanh cũng có chút ít thay đổi.
Thứ nhất, cậu đã quen với sự xuất hiện của Phương Bảo Địa bên người. Cũng quen với việc có một tên suốt ngày lải nhải bên cạnh mình. Quen với việc sai sử hắn làm việc cho mình. Tên này tính cách dễ chịu, theo cậu thấy hắn cũng hơi “ngơ ngơ”, chỉ cần cậu trừng mắt một cái, bắt hắn làm gì cũng được. Thế là Trần Thanh được đà lấn tới, ức hiếp tên này đến cùng.
Thứ hai, cậu cũng quen với nhóm thuộc hạ của Phương Bảo Địa, cũng quen bọn người này cung kính gọi cậu là thiếu gia. Nói đến đám người này, Trần Thanh phải cảm khái rằng ở thời đại này, cách nhanh nhất để làm giàu nhất định là dựng ra một môn phái. Điển hình là cái phái Nam Hồng Sơn này.
Ban đầu Trần Thanh còn lo lắng chỗ ăn, chỗ ở cho bọn người này. Nhưng đến khi chứng kiến khả năng của bọn họ, cậu chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn.
Nhớ ngày ấy được lệnh lên núi chặt cây làm nhà, bọn người này không nói hai lời xông vào núi, rồi lũ lượt kéo từng cây gỗ lớn ra ngoài. Ban đầu ý của Trần Thanh là để bọn họ làm chòi nghỉ tạm thôi, dù sao đang tết, thôn dân chưa thể đến dựng nhà cho họ được. Thế nhưng cậu quá xem thường bọn người này rồi, bọn hắn tự phân công, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547215/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.