Tất nhiên người của Phương Bảo Địa dễ dàng mua được mẫu đất cạnh Đào Viên Cư. Không biết tên thuộc hạ của hắn ta đã làm gì, chỉ biết lão trưởng thôn không nói hai lời lập tức làm giấy tờ mua bán đất cho hắn. Thậm chí không cần đo đạc gì cả, cho hắn tha hồ làm gì thì làm với chỗ đất còn lại kia.
Sau khi nhận được giấy tờ đất, hiển nhiên Phương Bảo Địa cung kính giao cho Trần Thanh. Ban đầu Trần Thanh cũng khá bất ngờ, nhưng nghĩ lại về sau mấy người này cũng rời đi. Cạnh bên không dùng thì để cậu dùng, cũng đỡ phải phiền toái về sau, nên tự nhiên nhận lấy khế đất, cất kỹ lưỡng.
Đất đã mua nhưng nhà vẫn chưa thể tiến hành xây dựng được, thời điểm năm mới như vầy muốn mua đồ hay thuê người cũng khó. Nhưng may mắn sau nhà Trần Thanh có ngay một ngọn núi, thú dữ trong rừng làm thôn dân sợ được, chứ dọa làm sao đến mấy vị đệ tử võ học này. Nên thuộc hạ của Phương Bảo Địa lập tức hợp sức vào núi đốn củi, rồi cùng nhau dựng tạm vài chỗ trọ trong mẫu đất này.
Nhìn những người kia đang hăng hái làm việc, Phạm Hưng thở dài may mắn. Ban đầu khi thiếu gia phân phó sẽ có người của đại thiếu gia đến, ông cứ tưởng chỉ vài người, nhiều nhất là mười mấy người thôi. Có ai ngờ con số lên cả hàng trăm như vầy đâu. Ông đang lo chỗ đâu cho bọn người này ở, thì may là thiếu gia đã có kế hoạch sẵn rồi, quả nhiên là thiếu gia của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547214/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.