Nhưng dù đã thoát khỏi án mạng kia, Thượng Thực Lâu đã không thể quay lại hoạt động nữa. Thực khách nào mà dám đến đây chứ, lỡ chẳng may có thêm một tên “lỡ tay bỏ nhầm” nữa thì mạng của họ cũng treo luôn sao. Thế là Thượng Thực Lâu chỉ còn cách đóng cửa, những người trong đó một phần đi tìm công việc ở nơi khác. Còn những người có khế ước bán thân thì được bán lại cho trung tâm. Một tửu lâu to như vậy phải dừng hoạt động.
Trong những người ra đi kia, có không thiếu những người từng là đầu bếp hoặc phó chưởng quầy của Thực Vi Tiên. Bị mất việc, mấy người này bèn bất chấp mặt mũi mà quay lại nhờ vả người quen trong Mỹ Thực Lâu, để giúp họ cầu xin Trần Thanh cho quay về làm việc. Cũng chấp nhận ký giấy bán thân cho cậu. Và đương nhiên Trần Thanh từ chối, mấy người này cũng không xem thử mặt mũi họ đẹp bao nhiêu. Đã từng phản bội một lần còn muốn cậu chứa chấp, xin lỗi nhưng cậu chưa ngu như vậy đâu. Đừng nói năm xưa cậu đã không thể chấp nhận, chỉ riêng sau đợt của Tề Quang, Trần Thanh đã kiêng dè những phần tử phản bội rồi, cho chúng đứng bên mình, chết lúc nào không hay.
….
Hôm nay là giao thừa, Trần Thanh cho phép hạ nhân của Đào Viên Cư được nghĩ ngơi một buổi tối. Những người làm trong điền cư không được nghỉ phép như tửu lâu, bởi nếu họ nghỉ thì công việc hiện tại ai làm. Nên Trần Thanh vì “an ủi” mà tặng thêm cho mỗi người một lượng bạc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547201/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.