Đinh Bảo là lão sư tại trường của trấn trên, danh tiếng khá tốt, số lượng học sinh cũng rất đông. Một lão sư đức cao vọng trọng cũng có hứng thú đứng hóng chuyện chung mọi người, Trần Thanh chỉ có thể cảm thán nhân sinh chuyện gì cũng có thể xảy ra. Thôi thì ông ấy đã ở đây, đành nhờ ông ấy một chuyến vậy.
Đinh Bảo gật đầu với Trần Thanh.
-Trần lão bản không cần phải ngại. Nếu đây không phải phụ mẫu của ngài, kẻ đáng trách là bọn họ mới đúng. Còn nếu…
Lời còn lại Đinh Bảo không tiếp nhưng mọi người đều hiểu rõ. Nếu đây thật sự là cha mẹ của Trần Thanh, cái mũ bất hiếu này đường nào cậu cũng phải gánh. Đinh Bảo là lão sư, tư tưởng thấm nhuần giáo lí, hiếu đạo hàng đầu. Chỉ cần chứng minh được Trần Thanh bất hiếu, ông sẽ là người đầu tiên đứng ra khiển trách.
Trần Thanh liền cười với ông ấy.
-Đúng hay không, hiện tại Trần Thanh định nhờ lão sư công đạo giúp. A di này một hai đinh ninh trên tay ta có vết bớt, không biết lão sư có thể giúp ta kiểm chứng giùm không. Lão sư công bằng, một lời người nói ra tuyệt đối không ai dám nghi ngờ.
Đinh Bảo vuốt râu, cảm khái Trần Thanh thông minh lại biết nhìn người, chuyện kiểm chứng này ông đứng ra là hợp lí nhất. Thế là ông gật đầu.
-Được, lão bản đã có lời. Ta đây sẽ nhận.
Thế là trong ánh mắt tò mò của mọi người, cùng ánh mắt lao láo của mấy người Trần gia. Cậu lần nữa vén tay áo, giơ tay mình cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547174/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.